Ðón xuân này lại nhớ xuân xưa
Mười chín mùa xuân cách biệt rồi
Tết đến ngậm ngùi trông cố quận
Xuân sang lữ khách dạ bồi hồi
Xa rồi một mảnh trời yêu dấu
Cách nửa địa cầu, cách biển khơi
Nhìn cố lý lòng đau quặn thắt
Thấy gì đâu …một dãi mây trời
Ra đi đã nguyện cùng sông núi
Góp chút tài hèn dựng nước ta
Phủi sạch sương mù trên đất mẹ
Muôn nhà trổi dậy khúc hoan ca
Thế rồi xuân đến lại xuân qua
Lữ khách lòng đau dạ xót xa
Dõi mắt trông về nơi chốn cũ
Trời ơi biền biệt mấy sơn hà
Ðau đớn cho đàn con của mẹ
Tại vì đâu trôi nổi lầm than
Kiếp tằm cơ cực theo năm tháng
Dầu dãi phong ba …nhuệ khí tàn
Tiếc nuối mùa xuân trên đất Mẹ
Ngậm hờn bao kẻ mất quê hương
Ðón xuân sao cõi lòng đơn lạnh
Ai hiểu tha nhân … nỗi đoạn trường !
NPNA
No comments:
Post a Comment