Làm kẻ lưu vong biệt cố hương
Tâm tư trăn trở suốt đêm trường
Nhìn về cố quốc xa ngàn dặm
Thăm thẳm chân trời xanh đại
dương
Nơi đây nắng hạn thiếu mưa
rơi
Mòn mõi thâu đêm với cuộc đời
Thấy nhớ thấy thương người
phận bạc
Thâm tình phải chia cách đôi
nơi…
Những dòng tâm thức trở về
tim
Đẹp tuổi ô mai nét dịu hiền
Thành phố mình tuy không rộng
lớn
Nhưng tình người tình bạn vô
biên
Quê tôi trái ngọt với cây
lành
Áo trắng thiên thần giấc mộng
xanh
Yêu lắm con đường đầy phượng
đỏ
Chiều tan trường chậm bước
chờ anh
Hai đứa chung nhau một mái
trường
Lần đầu gặp gỡ thoáng tơ
vương
Nhìn nhau e ấp tình như đã
Rộn rã trong lòng xuân ngát
hương
Em bước theo anh đến giáo
đường
Nghe hồn man mác chút niềm
riêng
Lâm râm anh khấn lời đoan thệ
Cầm lấy tay em dệt ước nguyền
Rưng rưng trong mắt đôi dòng
lệ
Biết Chúa thương mà cho chúng
ta
Kết hợp mối duyên nhiều ước
mộng
Hay vì khác đạo phải chia xa
!
Anh lễ nhà thờ, em lễ chùa
Chắc tình hai đứa chẳng chung
cùng
Xa xa nghe tiếng kinh cầu
nguyện
Chuông đổ từng cơn nóc giáo
đường
Rồi chinh chiến lan tràn thôn
xóm
Anh bỏ mái trường xa cả em
Quên Chúa quên luôn ngày chủ
nhật
Chiến y buồn thăm thẳm trời
đêm…
Rồi anh đi mãi mãi không về
Dâng hiến đời trai cho núi
sông
Trường cũ người xưa mòn mõi
đợi
Phượng buồn rũ chết dưới màn
sương…
Chiều nay nhặt cánh hoa tàn
rụng
Tiếc nhớ làm sao một mối tình
Hơn bốn mươi năm dài cách
biệt
Tóc phai màu tình vẫn không
phai
Từ non nước mang màu tang tóc
Em đã xa và đã mất anh
Trường cũ thầy xưa đâu thấy
nữa
Chuyện chúng mình nhức buốt
thâu canh
Nhìn gương điểm phấn tô son
lại
Mong gặp người xưa cạn nỗi
niềm
Dẫu biết nghìn năm không gặp
nữa
Tình anh em giữ trọn trong
tim…
nguyễn phan ngọc an – California - 2013
No comments:
Post a Comment