Friday, March 25, 2011

RỪNG THU XƯA VẪN NHỚ


Khi tôi về, rừng thu xưa chưa rụng lá
Vàng thu treo trong nắng buổi về chiều
Vùng kỷ niệm một thời ôm ước vọng
Ðọng trong hồn nỗi hoang vắng tịch liêu

Người đi thuở ấy trong giông bão
Không nói mà sao nhớ thiết tha
Chưa dám cầm tay rưng nước mắt
Ngày vui tao ngộ phải chia xa

Sóng tình chưa gợn trong dòng mực
Nét bút chưa quen để tỏ nhiều
Thoảng nhẹ hương thơm hoa nhớ bướm
Bâng khuâng vừa gợn chút tin yêu

Người đi biền biệt không quay lại
Hằn dấu tim đau những sớm chiều
Từ ấy hồn thu thêm nặng trĩu
Rừng thu in dấu những đìu hiu

Tôi về đánh thức mùa thu cũ
Gởi gió rừng xưa tuổi xế chiều
Chiếc bóng đơn côi ôm kỷ niệm
Người ơi … hoa vẫn mãi cô liêu …

NPNA

SA MẠC BUỒN


Chiều đang xuống
 mặt trời yên ngủ
Giữa hoàng hôn
Sa mạc hoang vu
Cát vàng in
Dấu chân ngày cũ
Trên đồng hoang
Cánh hạc xa rồi…
Ôi…một kiếp người
Thoáng nhanh như làn mây khói
Trong tâm ta …
Có nhiều điều muốn nói
Dù phận quần thoa
Không đạp đá vá trời
Vẫn có những ước mơ
Là ánh nắng…
Sưởi ấm tình nhân loại
Là giòng sông…
Tắm mát cả bầu trời
Để mùa thu không có lá vàng rơi
Đông buốt lạnh, không còn nơi lữ thứ !…

NPNA

Saturday, March 19, 2011

SẮC SẮC … KHÔNG KHÔNG


Trằn trọc thâu canh đã trọn đêm
Chuyện đời thêm phiền toái thân tâm
Người mê tiền của, ham phù phiếm
Kẻ bán linh hồn bởi lợi danh …

Ông Trời xuống hỏi tội nhân gian
Vô lượng mười phương cõi niết bàn
Bát Nhã thuyền hoa đang cặp bến
Vô ưu tắm mát cả mây ngàn

Thanh nhàn một kiếp trên dương thế
Giác ngộ đường tu chọn lối về
Ðã sẵn bên mình cây nến bạc
Soi đường dẫn bước kẻ u mê !

Mở mắt mà sao chẳng thấy đàng
Hồng ân đâu chỉ kẻ cao sang
Miệt mài xe cát xây thành quách
Sóng bủa tan hoang kiếp dã tràng

Tiền, của như là gió thoảng bay
Ðược chi một chút đỉnh chung này
Công danh tựa sóng gào trên biển
Sáng nổi chiều trôi những tháng ngày

Ông Trời nhìn xuống dưới  trần gian
Thảm ngọc lầu vàng bậc chức quan
Lê lết bên đường thân đói lạnh
Áo quần đâu ấm kẻ cơ hàn !

Nhật nguyệt bốn mùa không đổi thay
Vầng hồng vẫn chói rạng muôn nơi
Nhưng sao trong chốn tinh cầu ấy
Ông tạo gây chi … cảnh đổi dời ?

Ông Trời thương xót kẻ trần gian
Nghèo khổ cơ hàn nghiệp dĩ mang
Ngắn ngủi rủi may trong một kiếp
Trăm năm thôi dứt nợ hèn sang …

Lần lượt rũ nhau viếng suối vàng
Tiền rừng bạc biển cũng buông ngang
Xác thân lặng lẽ vào miên viễn
Cát bụi chôn vùi… đáy mộ hoang

NPNA

SAU CUỘC THĂNG TRẦM


Chinh chiến bao năm dân lành thống khổ
Bỏ cội nguồn bỏ tổ quốc ra đi
Ba mươi lăm năm làm được những gì
Ðể khỏi thẹn hồn thiêng sông núi Việt

Những chí cả trang anh hùng tuấn kiệt
Ngày qua ngày mài miệt kế sinh nhai
Ðêm từng đêm họ nghĩ đến tương lai
Thầm gạt lệ xót xa thân lữ khách

Họ gìn giữ quê hương từng tấc đất
Mong bình yên gấm vóc dải sơn hà
Bốn nghìn năm văn hiến của ông cha
Ðã ghi khắc chiến công vào lịch sử

Quê hương đó sao mịt mờ sương phủ
Nửa địa cầu che khuất cả non sông
Thấy gì đâu … ôi đồi núi chập chùng
Ngày hội ngộ biết ngày nao đâu nhỉ

Ba mươi lăm năm tưởng như hàng thế kỷ
Nét suy tư in đậm những bờ mi
Chiến binh ơi, anh làm được điều chi
Cho tổ quốc, cho bao người mong đợi

Nhìn quê hương đau lòng thay anh hỡi
Thời gian trôi mái tóc đã phai màu
Chiến binh buồn cho viễn ảnh ngày sau
Lần lượt gởi xương tàn nơi đất lạ !

NPNA

Wednesday, March 16, 2011

SẼ CÓ MỘT NGÀY


Sẽ có một ngày ta trở lại
Núi sông hùng vĩ mượt màu xanh
Dòng thác reo vui mừng khách lạ
Muôn hoa đua nở rộ trên cành

Sẽ có một ngày tay xiết tay
Mừng mừng, tủi tủi rượu thơ say
Tàn đêm thức trắng niềm tâm sự
Thân phận ly hương những tháng ngày !

Sẽ có một ngày ta với ta
Ðồi cao vang dậy khúc hoan ca
Chim muông cầm thú cùng vui hót
Chào đón mùa xuân đẹp thái hòa …

Sẽ có một ngày bao chiến binh
Trở về đất Mẹ giữa bình minh
Thuyền xưa bến cũ giang tay đợi
Lệ đá rưng rưng khóc chuyện tình !

Chuyện tình của những kẻ ly hương
Quên mất mùa xuân chốn dặm trường
Bỏ ngỏ tim hồng nơi xứ lạnh
Nhìn nhau bỡ ngỡ tóc pha sương

Sẽ có một ngày con của Mẹ
Tìm về dòng máu chảy trong tim
Thiết tha nguồn cội bao ngăn cách
Dựng lại non sông …kiến thái bình …

NPNA

SÓNG TÌNH


Một sớm mai thức dậy
Không giống như mọi ngày
Hoa nở rộ trong tim
Hoa cười trong ánh mắt…

Ta yêu anh thật rồi
Bởi lòng ta se sắt
Nhớ người yêu xa xôi
Để ta mòn mõi đợi…

Ngày đầu mới gặp nhau
Ngỡ như trong tiền kiếp
Quen nhau tự thuở nào
Thương nhau tình thắm thiết…

Nửa cuộc đời còn lại
Xin dành trọn cho anh
Một đôi mắt chân thành
Một môi cười nhân hậu !

Ta tìm kiếm đã lâu
Trời cho ta gặp gỡ
Ngỡ chàng trong hơi thở
Tưởng chàng…trong giấc mơ …

Trong ta, một biển nhớ
Biết yêu, biết tôn thờ
Xin gìn giữ trong tim
Một ân tình…muôn thuở !

NPNA

Saturday, March 12, 2011

SỢI BUỒN LEN NHẸ VÀO THƠ


Mùa xuân lưu lạc ở quê người
Mấy kẻ ôm buồn, mấy kẻ vui
Tháng chín Hoa Kỳ trang lịch sử
Một năm tang tóc lệ đầy vơi

Thương xót muôn người bao thế kỷ
Lầm than tan nát hận chia ly
Nghẹn ngào đưa tiễn người yêu dấu
Còn lại trần gian được những gì

Trùng điệp tang thương giữa đất trời
Xuân sang sầu cũ vẫn chưa vơi
Khôn nguôi nỗi nhớ về thân quyến
Những kẻ ra đi chẳng một lời

Tôi biết anh buồn, chị khổ đau
Từ đây kỷ niệm phải chôn sâu
Bâng khuâng không hiểu từ đâu nữa
Từng chữ theo dòng … lệ nhỏ mau

Xót thương nhân loại khổ, than ôi
Ngắn ngủi làm sao một kiếp người
Chỉ có trăm năm mà chẳng được
Chưa tròn mộng ước đã chia phôi

Ngọn gió đông tàn xuân lại đến
Bạc thêm màu tóc nhạt làn môi
Vòng quay vũ trụ luân lưu mãi
Nhân loại nào ai trẻ đẹp hoài

Ðằng đẵng bao năm lạc xứ người
Quê hương vời vợi biển xa khơi
Buồn riêng dấu kín trong tâm thức
Len nhẹ vào thơ thoáng rã rời …

NPNA

SỢI TÓC BẠC


Ngắm gương thấy tóc bạc rồi
Ôi chao tiếc thuở xuân thời làm sao !

… Gió đưa cành trúc lao xao
Bóng ai thấp thoáng ngõ vào nhà em

Thẹn thùng chân bước qua thềm
Vội vàng em trách êm đềm đôi câu …

Kìa anh …em chẳng biết đâu
Mẹ cha trông thấy đòn đau thân nầy

Thương nhau chẳng chóng thì chầy
Rán mà chờ đợi một ngày chung đôi

Chàng quay bước dạ bồi hồi
Rưng rưng dòng lệ trên đôi mắt buồn …

… Niềm riêng như mạch suối nguồn
Dư âm ngày cũ vẫn còn đâu đây …

Lang thang trong kiếp đọa đầy
Ai không tiếc nuối những ngày xuân xanh

Thời gian như gió thoảng nhanh
Ai không buồn nản khi tóc xanh phai màu …

NPNA

Saturday, March 5, 2011

TA GỌI TÊN NGƯỜI


Ta gọi tên người trong khát khao
Ðành ôm ly hận vẫy tay chào
Tiễn tình lần cuối vào miên viễn
Ðể xót xa lòng … tim nhói đau

Ta gọi tên người trong nhớ thương
Từ đây tình đã rẽ đôi đường
Dương gian ta mãi sầu cô lữ
Nơi đó người buồn theo khói sương

Ta gọi tên người, đêm trọn đêm
Nhìn mưa rơi rụng trắng bên thềm
Sương khuya nhỏ giọt buồn tơi tả
Bão dậy trong lòng thêm nhớ thêm

Ta gọi tên người, giọt lệ rơi
Xa xôi cách biệt mấy phương trời
Bao giờ gặp nữa tình nhân hỡi
Cát bụi chôn vùi năm tháng trôi

Ta gọi tên người, hỡi cố nhân
Buồn chi xa lánh chuyện phong trần
Từ nay đâu nữa vòng tay ấm
Vắng bóng, im lời giữa thế gian

Ta gọi tên ai mãi kiếp này
Nửa đời thi sĩ trắng đôi tay
Nửa đời còn lại vào lòng đất
Vất vưởng bên trời mây trắng bay

NGÀN NĂM MÂY TRẮNG viết cho ta
U uẩn từng lời yêu thiết tha
Từng chữ, từng câu như báo trước
Một ngày vĩnh biệt sẽ không xa …

Ta gọi tên ai giữa đất trời
Nghẹn ngào dòng lệ mặn bờ môi
Chẳng còn gặp nữa người yêu dấu
Dâng nén hương lòng tưởng nhớ thôi !

NPNA

Tuesday, March 1, 2011

TẠ ƠN ÐỜI


Tạ ơn đời, tạ ơn ai …
Ðã cho ta những ngày dài long đong
Từ ta xa biển chào sông
Tương lai tàn lụn theo dòng thời gian
Bước đi từng bước ngỡ ngàng
Chắt chiu như chú dã tràng mà thôi
Năm mươi năm khóc lẫn cười
Như thuyền trôi giạt nên đời đảo điên
Nhớ ngày đại lễ tạ ơn
Xót xa theo gió, tủi hờn theo mây
Ơn Cha nghĩa Mẹ cao dày
Chẳng đền đáp được một ngày cưu mang
Vọng quê hương, lệ từng hàng
Chỉ còn nấm mộ bên đàng lẻ loi
Tạ ơn Cha Mẹ muôn lời
Hành trang cho trẻ chiếc nôi vào đời
Tạ ơn biển cả trùng khơi
Năm mươi năm, chẳng đổi dời thủy chung
Ngày mai cá nước tương phùng
Tình xanh xanh ngát … một vùng quê hương

NPNA