Wednesday, April 16, 2014

Những dòng tâm thức trở về tim









Làm kẻ lưu vong biệt cố hương
Tâm tư trăn trở suốt đêm trường
Nhìn về cố quốc xa ngàn dặm
Thăm thẳm chân trời xanh đại dương

Nơi đây nắng hạn thiếu mưa rơi
Mòn mõi thâu đêm với cuộc đời
Thấy nhớ thấy thương người phận bạc
Thâm tình phải chia cách đôi nơi…

Những dòng tâm thức trở về tim
Đẹp tuổi ô mai nét dịu hiền
Thành phố mình tuy không rộng lớn
Nhưng tình người tình bạn vô biên

Quê tôi trái ngọt với cây lành
Áo trắng thiên thần giấc mộng xanh
Yêu lắm con đường đầy phượng đỏ
Chiều tan trường chậm bước chờ anh

Hai đứa chung nhau một mái trường
Lần đầu gặp gỡ thoáng tơ vương
Nhìn nhau e ấp tình như đã
Rộn rã trong lòng xuân ngát hương

Em bước theo anh đến giáo đường
Nghe hồn man mác chút niềm riêng
Lâm râm anh khấn lời đoan thệ
Cầm lấy tay em dệt ước nguyền

Rưng rưng trong mắt đôi dòng lệ
Biết Chúa thương mà cho chúng ta
Kết hợp mối duyên nhiều ước mộng
Hay vì khác đạo phải chia xa !

Anh lễ nhà thờ, em lễ chùa
Chắc tình hai đứa chẳng chung cùng
Xa xa nghe tiếng kinh cầu nguyện
Chuông đổ từng cơn nóc giáo đường

Rồi chinh chiến lan tràn thôn xóm
Anh bỏ mái trường xa cả em
Quên Chúa quên luôn ngày chủ nhật
Chiến y buồn thăm thẳm trời đêm…

Rồi anh đi mãi mãi không về
Dâng hiến đời trai cho núi sông
Trường cũ người xưa mòn mõi đợi
Phượng buồn rũ chết dưới màn sương…

Chiều nay nhặt cánh hoa tàn rụng
Tiếc nhớ làm sao một mối tình
Hơn bốn mươi năm dài cách biệt
Tóc phai màu tình vẫn không phai

Từ non nước mang màu tang tóc
Em đã xa và đã mất anh
Trường cũ thầy xưa đâu thấy nữa
Chuyện chúng mình nhức buốt thâu canh

Nhìn gương điểm phấn tô son lại
Mong gặp người xưa cạn nỗi niềm
Dẫu biết nghìn năm không gặp nữa
Tình anh em giữ trọn trong tim…

nguyễn phan ngọc an – California - 2013



QUÊ HƯƠNG TÌNH NỒNG













Viết tặng những chân tình quý mến tại Việt Nam

Một chuyến về quê hương…
Vô cùng thú vị…
Gặp những chân tình chung nghiệp thơ văn
Từng gương mặt mới lần đầu đối diện
Đã như từ tiền kiếp buộc ràng nhau
Thân quý, đổi trao qua những nhịp cầu
Sợi giây thương mến thời gian thêm bền chặt…
Về lại Hoa Kỳ vẫn không quên được
Phạm Thạch nhà thơ đường luật chẳng ai hơn
Thơ đã vang danh tư cách rất hiền hòa
Khiêm cung tử tế dẫu là đại gia
Sự lịch lãm của anh…
Bạn bè đàn em tăng phần kính nể
Chị cũng là người phụ nữ đảm đang
Lịch sự có thừa làm đẹp mặt phu quân
Cảm ơn anh ơn chị biết bao lần
Tình ưu ái dành cho người hạnh ngộ…
Một giọng Bắc kiêu sa bao người mến mộ
Dẫn chương trình ngọt lịm với thi ca
Tuổi tuy cao mà hương sắc vẫn mặn mà
Trong tình cảm chị em ta nồng đậm
Trời đãi ngộ Hoàng Lan một thời tươi thắm
Nay lặng thầm ôn kỷ niệm làm vui
Thơ chị buồn chan chứa những ngậm ngùi
Là định số cho hồng nhan bạc phận
Chị cũng như em một đời lận đận
Đến cuối đời chưa hẳn được gì hơn
Chỉ mong sao vơi bớt tủi hờn
Để thanh thản trong tháng năm còn lại…
Người nghệ sĩ dáng phong trần từng trãi
Giải Khôi Nguyên nổi tiếng đất Sài Gòn
Ngâm thơ hay thêm sáng tác thi ca
Anh đích thực Ngô Đình Long nghệ sĩ
Tình cảm anh rạt rào chân thiện mỹ
Nước mắt anh xúc động cả vầng trăng
Nên trăng khuya xao xác nhớ cung Hằng
Và tôi nhớ…giọng ngâm tràn nức nở…
Cảm ơn anh, tiếng thơ là hơi thở
Là máu tim, khối óc viết thành lời
Cao quý thay…người nghệ sĩ tuyệt vời
Đã để lại trong tôi niềm cảm phục
Và giọng thổ Vũ Sơn nhiều lắng đục
Đưa người nghe vào huyền thoại liêu trai
Chất giọng trầm nào dễ được mấy ai
Thêm Như Đỗ làm say sưa người thưởng lãm
Tiếng ngâm chị chứa chan bao hoài cảm
Một lần nghe là giao động cả tâm can
Một lần nghe là lệ ướt đôi hàng
Vũ Sơn – Như Đỗ đẹp đôi mối tình nghệ sĩ…

Em kính chị, Phương Đài người nữ sĩ
Bát thập dư nghiệp dĩ vẫn đa mang
Mắt trũng, môi run, bệnh tật phũ phàng
Chị vẫn cười tươi yêu người, yêu nhân loại
Chị tha thiết được cầm tay em mãi
Đợi em về…người em gái ly hương
Chị quý em, người em gái thân thương
Xin giữ mãi chân tình này của chị…

Chuyến về quê hương nhiều thâm tình tri kỷ
Để người thơ mang nặng khối ân tình
Tình sâu đậm khiến nhiều đêm thao thức
Trăn trở buồn, lòng chạnh nhớ, nhớ…thương
Đời bể dâu cho ta những chán chường
Vẫn còn đó…những chân tình bất diệt !

Vẫn còn đó những thi nhân đất Việt
Như nhà thơ Lê Bích Bửu tài hoa
Thi nhân Phạm Doãn Hứa, Trùng Dương, Lôi Vũ Tử
Và Chí Tâm, Trần Thế Phiệt, Bảo Cường
Bác Trường Sinh, Vĩnh Đàm, Quách Mạnh Kha
Nữ Họa sĩ Kim Ngân và Thúy Vi thi sĩ
Ca sĩ duyên dáng xinh xinh Kim Trực
Gặp đôi lần mà lưu luyến mãi bạn ơi…
Nàng Kim Sơn vui cười nói năng bặt thiệp
Điều hợp viên thường trực của thi đàn
Còn nhiều nữa những người thơ vững chãi
Chan chứa mênh mang sông núi bạt ngàn
Như Huỳnh Anh, thi nhân vùng biển mặn…

Nói sao hết những thâm tình tri ngộ
Còn các anh, các chị, những bạn bè…
Không kể tên ra nhưng hình bóng mãi không xa
Hãy thông cảm…xin một lần thông cảm
Những thân tình luôn ghi khắc trong tim
Và người thơ nguyện ước suốt đời này
Sống cao đẹp, sống trọn tình trọn nghĩa…

nguyễn phan ngọc an – California 3/2014

HUẾ VÀ MẸ THƯƠNG YÊU


Đã lâu rồi con không về thăm Huế
Để Huế buồn, Huế giân, Huế thương đau
Để óc tim con mang những lụy sầu
Như muốn nổ tung giữa trời thu ly xứ…

Hình ảnh Mẹ hiện về từ quá khứ
Môi mắt bạc màu…khóc những đêm thâu
Đất nước mình sao lắm cuộc bể dâu
Thuyền định mệnh đã chia bầy rẽ nghé !

Con ngồi đây giữa trời đêm lặng lẽ
Nhớ Mẹ hiền, nhớ Huế đến tái tê
Lời Mẹ ru từng phiên khúc vọng về
Làm sống lại tuổi thơ thời vụng dại …

Vì chiến cuộc con ra đi mãi mãi
Muốn quay về lạy tạ Huế thân yêu
Ngẫng cao đầu tâu với Mẹ một điều
Dẫu muôn thuở vẫn con Hồng cháu Lạc

Ở trong con vẫn giống nòi bất khuất
Mẹ vui đi…con sẽ lại quay về….

Nguyễn Phan Ngọc An   9/11/13