Monday, January 31, 2011

VÔ THƯỜNG


Mùa thu vây kín nỗi buồn
Hồn se sắt lạnh từ nguồn cội xưa

Người đi trong cõi gió mưa
U minh một kiếp cho thừa cơn đau

Cho ta thêm ngẩn ngơ sầu
Ngàn thương cũng chỉ một câu giã từ

Người nay cát bụi phù du
Ta loài cỏ dại hoang vu bên đường

Tương lai, hiện tại chán chường
Gẫm ra, một chữ vô thường mà thôi !!!

NPNA

VÒ VÕ CANH SƯƠNG


Hai con chim nhỏ trên cành liễu
Hót điệu ân tình quá dễ thương
Em đứng một mình bên cửa vắng
Tay buồn gỡ rối sợi tơ vương…

Ước gì anh có bên em nhỉ
Ðể ngắm nắng vàng giữa sáng nay
Chim cũng có đôi, tình đến thế
Sao em đơn lẻ, tháng năm dài !

Quê hương xa quá vòng tay với
Từ độ sương mờ phủ núi sông
Em lạc trên dòng trôi nổi ấy
Giạt xuôi thân phận mãi long đong…

Nhiều đêm thức trắng buồn da diết
Trăn trở bên lòng nỗi nhớ thương
Dáng Mẹ hình Cha mà quặn thắt
Một mình vò võ giữa canh sương

Rồi em nhớ lại bao ngày tháng
Thuở tuổi xuân hồng bên Mẹ Cha
Làn khói chiều vương trên mái ấm
Trăng nghiêng soi bóng dưới giàn hoa

Vũng Tàu nhớ lắm, quê hương cũ
Sóng biển trước sau mãi dạt dào
Cồn đá rêu phong hàng liễu rũ
Cát vàng in dấu…một ngày nao !

Bây giờ em lại bơ vơ quá
Sống giữa đất trời, lạ nước non
Vuốt mặt nghe lòng sao thổn thức
Lệ nhòa má phấn…nhạt môi son…

NPNA

VỌNG TƯỞNG MÙA XUÂN


Vườn ai hoa bưởi đã thơm lừng
Báo hiệu xuân về, bạn biết không
Ðâu đó đào mai đang lã lướt
Ðón nàng xuân từng cánh bay tung…

Ðại dương trùng lớp bao cơn sóng
Bến đục đưa người qua bến trong
Vượt thoát xa rồi yêu dấu cũ
Quê người trăn trở nỗi đau chung

Xuân về gợi nhớ bao xuân trước
Chồng chất ly tan quá não nùng
Chinh chiến anh hùng đâu mấy kẻ
Mất rồi quê Mẹ với non sông !

Mái tócxanh xưa giờ điểm bạc
Từng đêm thao thức mỏi mòn trông
Ai ngờ non nước ngày thay đổi
Ðể hận muôn lòng, bạn biết không ?

Tết đến bày tranh trên giá gỗ
Nhớ về quê Mẹ phía trời đông
Vẽ tiên phong một thời trang sử
Vẽ những hùng anh giống Lạc Hồng

Ðây nét vì vua xây dựng nước
Ðó là nhị nữ tấm lòng trung
Ngậm ngùi nhớ lại thời son trẻ
Trai Việt hiên ngang tựa bách tùng …

Trăng chếch đầu non đùa cợt gió
Một thời oanh liệt có còn không
Mùa xuân tô thắm ngàn cây cỏ
Sao vẫn trong tâm nặng trĩu lòng

Mơ ước quê hương trời sẽ sáng
Ngày về đoàn tụ…ngát hương bông …

NPNA

VU LAN NHỚ MẸ

Nhớ những năm xưa, ngày rằm tháng bảy
Mẹ đưa con đi trẩy hội Vu Lan
Mẹ chỉ cho con đốt những nén nhang
Bảo con quỳ xuống, nghiêm trang nguyện cầu…

Lâm râm con trẻ cúi đầu
Nhờ ơn Trời Phật nhiệm mầu xót thương

Bể dâu trong cõi vô thường
Chua cay đừng nếm…đoạn trường đừng mang

Lời xin chẳng thấu thiên đàng
Ðau thương ai hiểu … bẽ bàng ai hay ?

Ðêm nay nơi xứ lạ này
Có hồn thơ nhỏ đong đầy niềm riêng

Hai mươi năm mất mẹ hiền
Bơ vơ giữa chốn đảo điên cuộc đời

Ngoài kia, gió lộng biển khơi
Trong con bão tố ngập trời thương đau !
Hoa trắng hỡi…tại vì đâu ?
Gắn lên ngực áo…để sầu thiên thu…

NPNA

VÙNG KÝ ỨC


Hơi thu lạnh len vào khung cửa nhỏ
Cả căn phòng đầy ắp nỗi cô đơn
Ta ru ta trong giấc ngủ chập chờn
Nghe dĩ vãng lật từng trang thao thức…

Dòng nhật ký năm xưa nhòa dấu mực
Bụi thời gian vùi lấp cả xuân xanh
Mảnh tình xưa ngang trái, mộng không thành
Niềm mơ ước chỉ còn trong kỷ niệm !

Dẫu xa xưa, tình vẫn chưa chết lịm
Vẫn hằn đau, vẫn khóc mối duyên đầu
Người đi rồi, ta sống với thương đau
Gom từng chút hương hoa cho mộng ảo…

Theo kiếp sống lăn mình trong gió bão
Hồn miên man, tim đã lạnh còn đâu
Rồi mỗi năm đi nhặt lá thu sầu
Nghe nhung nhớ, ngập hồn lên chất ngất !

Sâu nặng quá ! ôi, mối tình thứ nhất
Ta cho người và người đã mang theo
Thác Cam Ly, hồ Than Thở, tiếng thông reo
Như ẩn hiện, mơ màng trong giấc ngủ …

NPNA

VŨNG TÀU QUÊ TÔI



Sáng nay trời bỗng đổ mưa
Bâng khuâng chợt nhớ phố xưa Vũng Tàu
Những tầng mây thấp bãi sau
Vỗ trên ngọn sóng bạc đầu mênh mông
Thuyền ai chao nhịp bềnh bồng
Mái chèo nghiêng nhớ những dòng nước xa
Hàng Dương, bãi Dứa giao hòa
Ðiệu ru trong gió bài ca viễn hành
Vũng Tàu phố nhỏ buồn tênh
Tiễn đưa người vượt lênh đênh ngàn trùng
Ra đi nào hẹn trùng phùng
Tự do trước mặt, mịt mùng tương lai
Ðường khuya phố nhỏ u hoài
Khúc ca viễn xứ lạc loài qua tim …

NPNA

Sunday, January 30, 2011

VÙNG TRỜI NGÀY ẤY


Người đi cách mấy đại dương
Lòng sao vẫn nhớ vẫn thương quê mình
Quê tôi từ độ chiến chinh
Nồi xa sáo thịt thanh bình còn đâu ?
Trải qua mấy cuộc bể dâu
Bây giờ còn lại một màu tang thương
Nhân sinh biến đổi vô thường
Kẻ nương thời cuộc, kẻ nhường thủy chung
Người thất học, kẻ bần cùng
Người mang đạo hạnh, kẻ dùng quyền uy

Nhân tài lần lượt ra đi
Kẻ băng biển máu, người thì cùm gông
Xương phơi máu lệ chất chồng
Triền miên thảm cảnh theo dòng thời gian
Nhìn quê lệ ứa hai hàng
Từ đâu gió bão thổi tràn miền Nam
Thâm tình máu thịt ly tan
Biển Bắc dậy sóng, biển Nam bão bùng
Rồng tiên, một giống anh hùng
Ðành tâm gây cảnh khốn cùng…cho nhau…

NPNA

XIN LÀM NGƯỜI NHÂN CHỨNG


Mùa lá chết xôn xao lời tình tự
Ðường vào yêu, ngôn ngữ cũng bằng không

Ngước mắt lên rực rỡ mặt trời hồng
Yêu chi lắm để lòng xuôi vực thẳm

Và trọn kiếp mang mối tình thầm lặng
Bởi tơ trời con tạo chẳng se duyên

Cho em xin xa lạ chẳng từng quen
Ðể đóng trọn vai trò người nhân chứng…

NPNA

XIN MỘT LẦN


Xin một lần về thăm quê Mẹ
Ðể ngắm mùa xuân mai nở hoa
Rừng khóac lộc non khoe sắc thắm
Ðàn chim chào đón khách phương xa…

Hương khói thân thương làm ấm lại
Bao nhiêu kỷ niệm tháng ngày qua
Giờ đây Cha Mẹ không còn nữa
Lặng lẽ sầu đong đếm tuổi già

Xin một lần về thăm quê Mẹ
Có lẽ bạn bè cũng ngóng trông
Chân ruộng nhà ai vừa mới vỡ
Mùi hương đất cũ vẫn thơm nồng

Ôi, đất quê hương sao dịu ngọt
Ðậm đà tình nghĩa với non sông
Luống cày ngan ngát thơm mùi rạ
Sóng lúa vờn xa trải ngập đồng …

Xin một lần về thăm quê Mẹ
Thăm lại trường xưa thuở ấu thơ
Lối cũ cây bàng vừa rụng lá
Hàng me cổ thụ đứng chơ vơ

Thầy cô, bè bạn giờ xiêu lạc
Sân xưa còn lại dấu rêu mờ
Lần dở từng trang trong ký ức
Hỏi ai còn lại dấu chân xưa ?
Dẫu biết thời gian vùi kỷ niệm
Ðâu đây còn thoảng chút hương thừa…

Xin một lần về thăm quê Mẹ
Thắp nén hương thơm tưởng bạn hiền
Một thuở xông pha vào gió bụi
Ðể rồi…nằm xuống với quê hương
Màu cỏ rêu xanh vì tổ quốc
Tự do, anh đã chọn con đường !

Dù kẻ đi xa hay ở lại
Vẫn còn ngưỡng vọng với yêu thương
Thôi nhé – anh về cùng đất Mẹ
Trăm năm tình ủ mộng sa trường… 

NPNA

XÓT XA


Thân tôi ngọn cỏ đìu hiu
Ðể cho con tạo trớ trêu xoay vần
Tình trong ảo mộng phù vân
Ðưa người lạc nẻo phong trần đắm mê
Người ơi … hãy dắt tôi về
Bên dòng sông cũ lời thề chưa quên
Ngọt ngào âm điệu thần tiên
Ru hồn lữ khách xuôi thuyền yêu đương
Bể tình, bể lụy vấn vương
Nghĩ ra là khối đoạn trường mà thôi
Thơ tình ai viết cho tôi
Chữ tình xin để lên ngôi tôn thờ
Ba mươi năm trót hững hờ
Xót xa tình cũng bơ vơ với tình …

NPNA

XUÂN ÐIỂM TRANG


Gió đông thổi lạnh lùng khôn tả
Cho người thơ buốt giá từng cơn
Nhớ chàng nơi động cô đơn
Ðêm đêm trao gửi nụ hôn tình nồng
Em đã thấu cõi lòng thi sĩ
Nguyện cuối đời tri kỷ tri âm
Hai ta kết chữ đồng tâm
Bên thềm hạnh phúc âm thầm nở hoa
Cạnh phu tướng em là người ngọc
Quý yêu chồng bởi lộc trời cho
Chàng tâm huyết với cơ đồ
Trợ dân đem lại tự do sơn hà
Thuở tuổi trẻ xa nhà tự lập
Chuổi thiếu niên bầm dập bao phen
Quyết không mang lấy chữ hèn
Vừa làm vừa học sách đèn thâu canh
Nuôi ý chí công thành danh toại
Về quê xưa tìm lại Mẹ Cha
Quỳ xin hai đấng thứ tha
Thời gian qua để xót xa song đường …

Rồi năm tháng phong sương trôi nổi
Chuyện lứa đôi dứt mối duyên tơ
Ðến nay tóc đã bạc phơ
Vùi chôn dĩ vãng mịt mờ tương lai
Tưởng muôn thuở không ai thổ lộ
Lặng im chờ huyệt mộ gửi thân
Nào hay đời vẫn còn xuân
Ðưa nàng thơ nhỏ đến gần bên anh
Duyên đồng điệu xây thành mơ ước
Ðốt thời gian để được tương phùng
Xuân này đôi bóng thủy chung
Nắm tay ta dạo khắp vùng quê xa
Hẹn một sớm tình ca trổi khúc
Niềm hoài mong thôi thúc tràn dâng
Tình ta tươi thắm bội phần
Ðiểm trang hò hẹn như lần mới yêu …

NPNA

XUÂN ÐƠN CÔI


Ðêm thao thức chờ trăng, trăng khuất nẻo
Giờ giao thừa đón pháo, pháo bay xa
Ðây là đâu…nào có phải quê ta
Nhà vắng lạnh, xuân buồn bao thế kỷ !

Ta nhớ Mẹ, nhớ Cha, giờ đâu nhỉ
Người bỏ ta lạc nẻo giữa trần gian
Hình hài xưa muôn thuở dưới suối vàng
Mùa xuân đến ôi, càng thêm hận tủi…

Ta ngồi đây nhìn lên di ảnh cũ
Lệ ta rơi mờ nhạt những dòng thơ
Ðời cô đơn nên ta vẫn hững hờ
Chẳng tha thiết xuân về nơi xứ lạnh !

Nhớ năm xưa đời ta đâu bất hạnh
Bên Mẹ cha nồng ấm buổi xuân về
Còn bây giờ sao trong dạ tái tê
Thương Cha Mẹ nơi mồ hoang lạnh lẽo

Ðêm rả rich tiếng côn trùng muôn nẻo
Ôi, còn đâu hình dáng Mẹ thân yêu
Và bước Cha đi khập khểnh những chiều
Chỉ còn lại niềm đau ta nhận lãnh…

Chỉ còn gặp Mẹ Cha trên di ảnh
Trong giấc mơ lặng lẽ giữa đêm thâu
Thì xuân ơi…xuân có nghĩa gì đâu
Với những kẻ mồ côi…không Cha Mẹ !

NPNA

XUÂN HẸN


Xuân hẹn xuân đi xuân trở lại
Ươm tình xây mộng hướng tương lai
Dìu em trên nẻo về quê mẹ
Triền dốc sương mù tay ấm tay

Xuân hẹn tình xuân chẳng đổi thay
Dù bao xa cách tháng năm dài
Phương xa gió lạnh trời đông bắc
Ấp ủ duyên hờ với nước mây

Xuân hẹn hương xuân vẫn đắm say
Hài hoa dáng liễu nét trang đài
Cho dù một kiếp chưa tao ngộ
Một thoáng nghe lòng ngây ngất say

Xuân hẹn xuân về trong nắng mai
Ðêm đêm soi bóng ánh trăng cài
Thướt tha tà áo bay trong gió
Xuân hẹn, ta chờ … xin tái lai

NPNA

XUÂN LẺ BẠN


Người ở đó, bên kia vùng đất lạ
Có đón chờ mùa xuân đến hay không
Có giai nhân má thắm với môi hồng
Ðể ấp ủ tình quân đêm giá lạnh
                                                                                         
Người ở đó, một thiên đường bất hạnh
Lặng lẻ buồn biết than thở cùng ai
Ðón xuân sang nơi thế giới lạc loài
Ru điệp khúc cùng sương khuya tẻ nhạt

Người ở đó, côn trùng vang khúc hát
Ðiệu bi ai trong cõi sống vô thường
Ðể xuân nầy lòng mang nặng sầu thương
Xuân lẻ bạn, người ơi … người có hiểu ?

NPNA

Saturday, January 29, 2011

XUÂN VIỄN PHƯƠNG


Cố xứ xa vời, xuân đến chưa
Hoa mai có nở đúng giao thừa
Phố phường rộn rã người qua lại
Muôn sắc muôn màu giữa chợ trưa

Em có còn tô điểm phấn son
Hằng giờ trau chuốt nét mày cong
Hài hoa áo thắm mừng xuân mới
Rạng rỡ trên môi những nụ hồng

Ta nhớ quê vào những tiết xuân
Ðưa tay gạt lệ biết bao lần
Có đâu êm ấm quây quần nữa
Ðón chúa xuân về trong giá băng

Giao thừa lặng lẽ không hoa pháo
Ðâu những thân tình chúc tụng nhau
Mồng một hành trang vào hãng xưởng
Thế là … vội vã tết qua mau

Xuân nơi viễn xứ có gì vui
Chạnh nhớ xuân xưa luống ngậm ngùi
Xin hẹn một ngày mai nắng ấm
Trời Nam én lượn thắm môi cười…

NPNA

XUÂN TRONG LÒNG LỮ THỨ


Trong lòng anh hôm nay
Một chút gì se sắt
Một chút gì đắng cay
Nghe nồng lên đôi mắt…

Nàng xuân đến làm chi
Ðể tim hồng ray rứt
Chất chồng thêm niên kỷ
Xót xa niềm vong quốc

Anh nhìn lên mái tóc
Soi gương ngắm lại thân
Nhờ ơn trên mưa móc
Ðầu bạc…trắng trắng dần

Anh chỉ ngoài năm mươi
Má hóp, răng chẳng còn
Bạn bè anh cứ ngỡ
Anh phải ngoài bảy mươi…

Anh buồn và anh khóc
Cho thế sự thăng trầm
Cho đời anh tang tóc
Ðể biển sầu anh mang

Còn đâu thuở huy hoàng
Oai hùng trong quân phục
Giờ bách bộ lang thang
Ðôi phen hờn tủi nhục !

Chán nản anh thở dài
Nằm gác tay lên trán
Số phận đã an bài
Nghĩ ra càng ngao ngán …

Nhưng anh có biết không
Ở trong anh còn có
Bát ngát những tấm lòng
Tình văn thơ gắn bó

Anh gửi gấm niềm đau
Hận sầu lên trang giấy
Lời thơ anh muôn vẻ
Xao xuyến cõi trời mây…

Có phải từ nỗi sầu
Ðọng trong trái tim hờn
Thân ly hương đất khách
Ðánh mất rồi non sông !

Anh nhìn xuân hờ hững
Xuân đến rồi xuân đi
Tuổi xuân anh đã hết
Xuân còn nghĩa lý gì ?

Cắn bút rưng rưng lệ
Anh gửi cả tâm tình
Trong hồn anh rực sáng
Như ánh hồng bình minh

Tôi thật tình quý anh
Bởi trong anh sẵn có
Một hồn thơ chân thành
Một mùa xuân mở ngỏ…

Bên vầng trăng mờ tỏ
Anh là một thi nhân
Bầu rượu, cà phê đắng
Với anh…là tình nhân

Kiếp phù sinh ngắn ngủi
Buồn làm chi hỡi anh
Cho hoa lòng héo úa
Dẫu biết đời mong manh…

NPNA

XUÂN MUỘN


Ngọn gió đông phong thổi lạnh lùng
Gieo lòng nhân thế nỗi sầu chung
Nửa thương cố quốc xa ngàn dặm
Nửa xót phận người lạc cố hương

Một bước ra đi cứ tưởng là
Quay về xây dựng nước nhà ta
Cho em ấm lại bờ môi nhỏ
Cha mẹ mừng vui ấm tuổi già

Ngày tháng trôi đi những đợi mong
Thân trai chưa thỏa chí tang bồng
Tóc xanh nay đã pha sương trắng
Mà vẫn nghìn trùng cách núi sông

Xuân đến nghe lòng man mác đau
Dở dang ước hẹn mối duyên đầu
Bao năm xa cách lòng trăn trở
Em hỡi bao giờ tái hợp nhau

Em có chờ anh nơi bến sông
Bên hàng dương liễu lúc tàn đông
Mỗi khi anh thấy hoa đào nở
Ly xứ nghẹn ngào, em biết không

Xuân về đất khách cô đơn quá
Dằng dặc trăng khuya đếm tuổi già
Anh vẫn hằng mong xuân đến muộn
Cho tình hai đứa chẳng chia xa …

NPNA

Friday, January 28, 2011

YÊU THẦM


Tình dấu trong tim…tình không dám tỏ
Dẫu từng đêm ao ước được tao phùng
Hơn nửa đời, biết yêu là sẽ khổ
Nhưng người ơi, sao ngăn được tim mình !

Không gặp mặt từng giây nghe khắc khoải
Thế nhưng khi gặp gỡ lại làm ngơ
Thà chỉ riêng ta niềm đau ôm mãi
Mộng sẽ không tròn…tình phải bơ vơ…

Ðôi mắt đa tình, nhìn ta thắm thiết
Một lần thôi…se sắt cả tâm can
Một lần thôi…để ta vừa chợt biết
Chữ tình yêu sống dậy giữa hồn hoang

Ta ngụp lặn giữa biển đời sóng gió
Trái tim yêu đã lạnh với thời gian
Người từ đâu…như vầng trăng sáng tỏ
Cho ngọn lửa lòng, bừng dậy hoang mang

Ta sợ tình yêu…người ơi, có biết
Sâu thẳm trong hồn mơ ước chung đôi
Như tự cõi nào, nghiệp duyên tiền kiếp
Gặp một lần, lưu luyến mãi không thôi !

Ta sẽ tìm quên trong niềm câm lặng
Bởi yêu thầm đâu dám tỏ người ơi
Xin gửi tình ta theo mây trời lãng đãng
Theo vết bụi hồng…theo gió chơi vơi …

NPNA

Sunday, January 23, 2011

NHỚ TRĂNG XƯA


Ðêm nay ta đứng ngoài hiên lạnh
Chợt thấy vầng trăng, trăng mới lên
Trăng rọi phương người sao lạnh lẽo
Mang mang một nỗi nhớ không tên
 
Trăng trải mười phương, ta đứng đây
Quê hương nỗi nhớ vẫn vơi đầy
Bao giờ tìm lại trăng phương cũ
Rũ hết phong trần … với đắng cay
 
Thuở ấy, người đem thơ tặng ta
Trong thơ ướt đẫm ánh trăng ngà
Thơ người trong sáng như vầng nguyệt
Nhưng có ngờ đâu …lại cách xa
 
Mảnh tình xin gửi lại trăng xưa
Chẳng trách tình sao quá hững hờ
Dẫm gót sương khuya mòn lối nhỏ
Tháng ngày còn lại … mấy vần thơ

NPNA 

CÀNH HOA TRẮNG VU LAN


Hăm mốt năm Mẹ về cõi Phật
Mộ phần lạnh lẽo giữa hoang sơ
Những đêm cô tịch trăng huyền ảo
Con nhớ vô cùng thuở ấu thơ …
 
Ngày xưa mỗi độ chớm thu sang
Ngọn gió heo may rụng lá vàng
Tháng bảy ngày rằm mùa xá tội
Những linh hồn lạc giữa trần gian !
 
Mẹ dắt con, nghiêm trang áo trắng
Ðường lên chùa cũ dấu rêu mòn
Chấp tay trước Phật con cầu nguyện
Soi sáng tâm hồn kẻ sắt son …
 
Trên ngực áo con một nụ hồng
Mẹ cười mẹ hỏi có vui không ?
Mỗi năm vào dịp Vu Lan hội
Mẹ sẽ tặng con một đóa hồng
 
Thế rồi …hăm mốt mùa mưa nắng
Ðằng đẵng bao trăng chết cõi lòng
Bóng mẹ hiền trần gian khuất dạng
Hoa hồng đâu nữa … để mà mong !
 
Tháng bảy Vu Lan lại đến rồi
Áo cài hoa trắng đời mồ côi
Con buồn nhớ mẹ lòng ray rứt
Tủi phận bơ vơ giữa chợ đời !!!

NPNA