Monday, February 28, 2011

TẠ ƠN


Giữa đông phong tiết trời se se lạnh
Nghe nỗi đau chồng chất những lụy phiền
Ta đang khóc cho đời ta gió bão
Ta đang buồn cho thế sự đảo điên …
Ðôi mắt ta con sóng hờn nghiệt ngã
Xô vào bờ lệ nhỏ bến sông xa
Dấu chân xưa tưởng chừng như tỉnh thức
Cho óc tim mang nặng chữ lưu đày

Chẳng là mây sao hồn ta tản mạn
Chẳng là sao mà ảm đạm bầu trời
Chẳng là mưa sao giọt lệ đầy vơi
Chẳng phải gió sao lạnh từng hơi thở …

Gánh thương đau cho hồn sầu chuyên chở
Từ kiếp nào muôn thuở trả tội ta
Từ kiếp nào hồn phách chẳng tiêu pha
Như vẫy gọi như đòi ta trả nợ

Dù quỷ dữ chẳng làm ta kinh sợ
Nguyện ơn trên cứu độ lúc nguy nàn
Mẹ con ta dù cách trở quan san
Ơn tái tạo như cao dày thăm thẳm …

Mong con trẻ biết nẻo đường tỉnh giác
Tấc lòng riêng xin thấu đến ơn Trời
Lời thành tâm nay gửi đến muôn nơi
Công đức ấy đời đời tôi ghi tạc…

NPNA

Sunday, February 27, 2011

TA SỢ MÙA XUÂN


Ta cũng muốn mùa xuân về bên cửa
Dù quê người chẳng nắng ấm reo vui
Thân ly hương bao kẻ giấu nụ cười
Cũng vẫn phải chào nàng xuân trở lại

Nghĩ về xuân lòng ta thêm ái ngại
Thời gian trôi lặng lẽ nước xuôi dòng
Mang vào thân số kiếp phải long đong
Câu bất hạnh theo ta từ muôn thuở …

Nghĩ đến xuân dường như tim rạn vỡ
Mái ấm còn đâu, Cha Mẹ xa rồi
Ðêm giao thừa lau ngấn lệ đơn côi
Ta sợ lắm …xuân ơi, đừng trở lại !

Ta cũng muốn mùa xuân luôn tồn tại
Cho cây đâm chồi nẩy lộc tươi xanh
Tình cảm lên ngôi, ước vọng đạt thành
Cả nhân loại vui mừng xuân ngự trị …

Xuân đã đến, đã đi bao thế kỷ
Với nhân sinh xuân tạo nét tương thân
Không có nàng xuân hoa lá úa tàn
Xuân cứ đến, mặc dầu… riêng ta sợ !

NPNA

TẠ TÌNH THƠ


Ðời còn gì đẹp để trao nhau
Lớp phấn son xưa cũng nhạt màu
Nhan sắc khuynh thành rồi cũng úa
Hồn thơ còn mãi đến ngàn sau …

Ða tạ duyên thơ, đa tạ thơ
Như con thuyền mộng tạ dòng mơ
Thi nhân tạ nghĩa tình thi sĩ
Em nhận thơ rồi … mãi ngẩn ngơ

Xin cảm ơn đời quá dễ thương
Ðời cho cuộc sống lẽ vô thường
Em cam tâm chịu nhiều cay đắng
Anh viết thơ, chia xẻ đoạn trường !

Thơ tạ tình thơ, lòng tạ lòng
Nghĩa ân, ân nghĩa nợ tao nhân
Bút hoa ý ngọc, hồn trên giấy
Tặng phẩm tình thơ…đẹp má hồng

Xin gửi về anh, anh của em
Bài thơ viết vội, để anh xem
Là tình em đó, trao anh đó
Lệ ứa em cười … với bóng đêm…

NPNA

TẤM ẢNH NGÀY XƯA


Chuyến tàu đêm đưa em về đâu
Anh thấy trong tim một chuỗi sầu
Mai mốt nghìn trùng ta có gặp
Hay là muôn thuở tạ từ nhau !

Hai năm trao gửi tình lưu luyến
Hẹn một ngày mai ván đóng thuyền
Thung lũng, nhà em sâu dưới núi
Nhà anh, trên bãi cát đồi nghiêng …

Nhà xa nhưng chẳng cách xa lòng
Vẫn nhớ vẫn thương, em biết không
Lội suối trèo non đâu quản ngại
Mong ngày thuyền tách bến sang sông

Bây giờ, em gửi tiếng chia ly
Nghẹn đắng môi anh, biết nói gì
Vì mộng vinh hoa nơi đất lạ
Ðể người khóc hận kẻ ra đi !

Anh đốt hương thơm lạy đất trời
Bình yên cho kẻ vượt ngàn khơi
Xót xa, cay đắng mình anh chịu
Nhìn ảnh em, chua chát nụ cười…

Ngày lại ngày qua vắng bặt tin
Bóng chim tăm cá, biết đâu tìm
Em đi vào tiết trời giông bão
Sợ quá em ơi… lỡ đắm thuyền !

Chiều ấy tin buồn đau đớn thay
Xác em tôi trôi giạt về đây
Thôi rồi, hỡi đóa trà mi đẹp
Tôi khóc cho em…lệ ứa đầy

Thương em suối lệ mãi trào tuôn
Mười tám xuân xanh thắm nụ hồng
Tài sắc một thời ai sánh kịp
Chiếc khăn tang…lịm chết hồn đơn !

Lũng sâu triền núi chẳng còn em
Bãi cát đồi nghiêng ngập lá sầu
Tấm ảnh ngày xưa anh cất giữ
Nhưng người yêu, muôn thuở còn đâu …

NPNA

TẤM LÒNG CỬA BIỂN


Một tấm lòng cao tựa núi non
Hy sinh thân xác đến hao mòn
Trùng dương bão tố không dời đổi
Cay đắng trăm chiều vẫn sắt son…

Ðó là tình Mẹ đã cho con
Mẫu tử thiêng liêng của cuộc đời
Nuôi nấng dỗ dành bao khó nhọc--
Môi người vẫn nở nụ cười tươi

Và một tình Cha như đại dương
Bao la ghềnh sóng vẫn kiên cường
Dãi dầu mưa nắng trong lao khổ
Phụ tử tình thâm đã tỏ tường

Xưa nay công lớn là Cha Mẹ
Hai đấng sanh thành ra chúng ta
Kế đến thầy cô, công dạy dỗ
Từ khi bập bẹ tiếng ê…a …

Năm tháng thầy cô bao gắng công
Từng câu, từng chữ, giảng từng dòng
Ngày nay danh phận cùng nhân loại
Nghĩa ấy ghi sâu tận đáy lòng…

Ðể rồi con nước trôi xuôi mãi
Cha Mẹ còn đâu giữa chợ đời
Tạo hóa có sinh là có tử
Cô, Thầy lần lượt cũng rong chơi…

Phận chúng ta, con tàu định mệnh
Da nhăn, tóc bạc trắng màu mây
Hôm nay còn đó, nào ai biết
Nối tiếp luân hồi… nuôi cỏ cây !

Giọt nước cành dương chiếu sáng ngời
Ðưa thuyền nhân ái lướt ra khơi
Người hiền sẽ được về tiên cảnh
Kẻ ác trầm luân suốt một đời …

NPNA

TÂM SỰ NGƯỜI LƯU VONG


Một dịp tình cờ quen biết nhau
Nhìn qua ánh mắt đượm thương sầu
Bao năm lầm lủi đời sương gió
Ðất khách lưu vong thoáng nghẹn ngào !

Anh kể tôi nghe chuyện chiến chinh
Thời trai súng trận với điêu linh
Có ai biết được phần may rủi
Một phút sa cơ vướng tội tình

Mười năm quân báo, ôi kiêu hãnh
Sắt thép nung sôi một tấm lòng
Áo trận bao phen loang máu giặc
Giữ từng tấc đất của non sông

Hoa gấm còn đâu, hy vọng đâu
Ngày tàn chiến cuộc, lụy thương sầu
Tiền Giang, Mảnh Hổ đòn thù độc
Mộc Hóa, Vườn Ðào thân xác đau !

Hào khí ngang trời, dẫu thác đi
Hiểm nguy sinh mạng có hề chi
Lưỡi lam, chúng cắt gân tay trái
Máu đỏ tuôn dòng, hận khắc ghi

Mười năm trong chiếc áo tù binh
Tên tuổi vùi chôn với ngục hình
Lịch sử sang trang lâm quốc nạn
Kẻ còn, người mất giữa lênh đênh

Trở lại quê xưa, một buổi chiều
Ngỡ ngàng nhìn cảnh vật cô liêu
Ngôi nhà năm cũ, đâu còn nữa
Mái ấm rã rời … lạnh hắt hiu…

Rồi cũng một ngày giữa phố trưa
Quê người anh nhớ chuyện xa xưa
Lệ rơi thấm ướt bờ môi mặn
Thương kiếp lưu vong … kiếp sống thừa …

NPNA

TÂM SỰ VỚI THI NHÂN


Là nhà thơ ta nghĩ có tội gì
Là thi sĩ chỉ là ru với gió
Gửi tâm tư theo vọng ảo xa mờ
Có ai nghèo hơn mấy gã văn thơ
Nên suốt kiếp trắng tay là vậy
Dẫu như thế từ đây, ta vẫn thấy
Một hồn thơ dào dạt sóng vỗ bờ
Một lòng thuyền chuyên chở vạn lời thơ
Ý cao đẹp và tình người cao đẹp
Ở thời buổi con người tâm hạn hẹp
Sống tị hiềm, tham vọng với ganh đua
Người làm thơ cho gió chuyển sang mùa
Mang hơi ấm chở che hồn đơn lạnh
Như ta đây, riêng một đời bất hạnh
Chỉ vì ta là kẻ sống cho thơ
Ba mươi năm ta đón nhận hững hờ
Chẳng ai dám yêu người thơ với thẩn
Người giỏi hơn ta, người không nhầm lẫn
Dẫu thơ người, tư tưởng vượt ngàn khơi
Người khôn hơn ta, người chẳng rong chơi
Vào những chốn của trường văn trận bút
Ta nông cạn bởi trong vài giây phút
Nghĩ rằng thơ là chứa đựng bầu trời
Có tình yêu không cần viết thành lời
Có đầy đủ hương hoa cùng vũ trụ
Nhưng thực tế phũ phàng từng con chữ
Thà lặng im mà hàm chứa ngàn sao
Ta quý người tim vọng chẳng hư hao
Xin hân hạnh đổi trao vài tâm sự …

NPNA

Friday, February 25, 2011

TÂM TÌNH VỚI XUÂN


Mười chín mùa xuân viễn phương
Là ta vẫn kiếp bên đường đơn côi

Thương con gian khổ chân trời
Nhớ Cha nhớ Mẹ đầy vơi tủi sầu

Từ vào chung cuộc biển dâu
Mấy ai tránh khỏi niềm đau nỗi phiền ?

Nhọc nhằn, tai ách đảo điên
Nhân gian là cả một miền trầm kha

Nửa đời vất vả bôn ba
Nửa đời chẳng thấy đâu là mùa xuân !

Tình yêu đôi lúc đến gần
Nhưng rồi cất cánh bao lần xa bay

Tình yêu hiển hiện đâu đây
Mà như xa cách đường mây cuối trời

Vòng tay chia xẻ đôi nơi
Chuyện trăm năm chỉ …trò chơi thôi mà

Xin người đừng nói yêu ta
Mùa xuân trong mắt phôi pha lâu rồi

Chút tình xuân gửi muôn nơi
Quê hương vẫn mãi một trời nhớ nhung

Ước mong giây phút tương phùng
Tình xuân vẫn mãi chung vùng đam mê …

NPNA

TÂM TƯ NGƯỜI CHIẾN SĨ


Tôi quý trọng anh như bao người lính khác
Bởi giữa căm hờn anh vẫn sống hiên ngang
Máu đổ xương rơi, bầu trời Nam tan tác
Bình địa phủ tràn non nước một màu tang

Tôi trân trọng những tấm lòng vì tổ quốc
Ðã nằm yên nơi lòng đất quê hương
Chiến sĩ vô danh một đời bất khuất
Xác thân vùi quên lãng giữa đau thương !

Chúng ta được gì trong cuộc tương tàn
Nồi da xáo thịt bẽ bàng từng cơn
Ba mươi lăm năm tha hương đất khách
Nhìn trong mắt người u uẩn nào hơn …

Mùa xuân đến chiến binh ngồi lặng lẽ
Ðếm gian nan trên mái tóc bạc màu
Tự thâm tâm niềm đau đang vọng khẻ
Ðã hết rồi … xuân đến chỉ thêm sầu !

Trời mùa hạ mang mang niềm thống hận
Tháng tư xưa… người chiến sĩ gục đầu
Thảm cảnh xưa xoáy mòn trong vô tận
Thương phận lạc loài cơn lốc bể dâu

Rồi thu đến lá vàng rơi lả tả
Ngập biển trời nỗi buồn đến thiên thu
Mắt mờ lệ xuyên vời dòng biển cả
Thấy gì đâu … trùng điệp khói sương mù !

Tiết đông phong cho lòng thêm giá lạnh
Biết ngày nào thực hiện giấc đoàn viên
Thời gian trôi giết mòn đời bất hạnh
Lớp lớp rồi chiến sĩ đã nằm yên !

Tôi gửi các anh bài thơ từ tim óc
Cùng ly hương cùng cảm nhận niềm đau
Tôi quý các anh một lòng vì tổ quốc
Hãy chung mơ ngày hạnh phúc bên nhau …

NPNA

THĂM EM MÙA XUÂN


Anh đến thăm em một sáng xuân
Ðường xa mây trắng nhẹ lâng lâng
Hương tình anh gửi theo nhung nhớ
Mỗi dặm dài là mỗi vấn vương…

Bâng khuâng anh nghĩ mãi về em
Chẳng rõ đời em có ấm êm
Hay cũng gian nan nhiều bất hạnh
Như đời anh…lệ ướt bên thềm

Long đong từ buổi chân chim sáo
Chinh chiến cho anh những nghẹn ngào
Mất mẹ mất cha thêm mất chị
Một mình côi cút giữa lao đao

Ðến nay tính đã biết bao xuân
Hờ hững bơ vơ giữa thế trần
Những nỗi đau lòng anh giấu kín
Âm thầm cho lịm tắt mùa xuân

Bây giờ xuân đến cuối mùa đông
Nắng đã tàn phai giấc mộng lòng
Cảnh cũ người xưa chìm bóng nguyệt
Nơi này anh ngỡ chốn hư không …

Anh đến thăm em nhắc chuyện xưa
Ngoài trời hơi gió lạnh se đưa
Em cô đơn giữa mùa băng tuyết
Anh chạnh lòng tê tái gió mưa !

Xuân đến cho em nhớ Mẹ Cha
Thương đời hiu hắt cõi trời xa
Mỗi giây mỗi phút như hờn giận
Mặc chúa xuân về … chẳng thiết tha …

NPNA

THÁNG SÁU TA BUỒN TIM TÁI TÊ


Năm nào tháng sáu ta rong chơi
Ánh nắng chiều nghiêng dưới mặt trời
Ðuổi bướm vờn quanh hàng dậu tím
Thả diều theo ngọn gió chơi vơi

Lần lữa bao mùa xuân nở hoa
Mấy đông trở giấc đọng sương pha
Thả trôi mơ mộng vào hư ảo
Ôm chuổi ngày buồn lẫn xót xa

Tháng sáu nào mưa bão ngút ngàn
Tiễn người chiến sĩ vượt quan san
Ðưa người yêu mến về lòng đất
Ta đã một thời lệ chứa chan

Tháng sáu này ta đếm tủi hờn
Cha vào huyệt lạnh với cô đơn
Hôm nào bên cửa cha còn đứng
Vẫy vẫy tay chào để tiễn con

Tháng sáu con buồn tim tái tê
Còn đâu cha đứng đón con về
Âm dương cách biệt rồi cha nhỉ
Vĩnh viễn ôm sầu trong giấc mê

Con thấy cha từ trong bóng đêm
Bạc phơ mái tóc ngủ êm đềm
Ngàn năm giấc ngủ vào miên viễn
Cay đắng nghẹn ngào chua xót thêm

Từ đây cho đến cuối đời con
Một bóng đơn côi giữa xứ người
Con khóc khi đời dâng bão tố
Con cười … nhưng giọt lệ đầy vơi !

NPNA

THAO THỨC MỖI MÙA XUÂN


Bên trời con én báo mùa xuân
Cảnh vật trần gian đẹp bội phần
Hoa thắm đua nhau bừng trổ nhụy
Ðâm chồi nẩy lộc đón nàng xuân…

Phất phới ru lòng ngọn gió xuân
Thiết tha tình cảm đã bao lần
Xiết tay thật chặt mừng năm mới
Cùng cạn ly hưởng lộc tuổi vàng

Bên song thờ thẩn đón chờ xuân
Nhớ cảnh, nhớ người lệ chứa chan
Chẳng muốn điểm trang son phấn nữa
Chẳng buồn soi lại chút dung nhan …

Có hiểu lòng ta không hỡi xuân
Sắt se thân phận một thi nhân
Tưởng như bão táp hoa rơi rụng
Từng mảnh theo mùa lạnh gối chăn

Trong mơ ta vẫn dệt tình xuân
Dẫu tóc pha sương lấm bụi trần
Dẫu bước chân mòn quên lối mộng
Vẫn hoài thao thức mỗi mùa xuân

Xin hẹn cùng xuân, hứa với xuân
Dù cho biến đổi cuộc xoay vần
Cho dù vũ trụ không còn nữa
Nhưng với lòng ta… vẫn có xuân

Ðể ta còn dịp đón chào xuân
Ðáp tạ cho đời chút nghĩa ân
Tình cảm quyện vào thơ nhắn gửi
Ân tình bát ngát giữa mùa xuân…

Nhân thế muôn đời yêu quý xuân
Rải hoa nhân ái lấp phong trần
Cho thân lưu xứ tình thêm đậm
Chung cuộc vui vầy… đón chúa xuân …

NPNA

THI NHÂN HOÀI CẢM


Tôi là kẻ ly hương từ nước Việt
Ðến xứ người sau cuộc chiến nổi trôi
Mười chín năm dường quên hẳn nụ cười
Thương quê Mẹ dầm chan mưa nắng hạ

Tôi đã sống nơi đây, vùng đất lạ
Theo dòng đời ân sũng của Hoa Kỳ
Mang trong lòng một ước nguyện khi đi
Ngày trở lại huy hoàng cho Tổ Quốc

Dân Việt tôi vẫn ngàn đời bất khuất
Nêu chí hùng văn hiến mấy ngàn năm
Vì chiến chinh lê kiếp sống âm thầm
Nhiều đêm nhớ … lệ sầu rơi trăn trở !

Nơi viễn xứ muôn đời tôi vẫn nhớ
Lũy tre xanh, đồng lúa chín thơm vàng
Liễu buông mình tha thướt dưới đêm trăng
Gà gáy sáng vang lên trong xóm nhỏ…

Ở nơi đây cũng vầng trăng sáng tỏ
Nhưng tìm đâu hình ảnh của quê tôi
Mùa xuân về trong lặng lẽ đơn côi
Bao giờ nhỉ…sum vầy xuân nước Việt !

Sống nơi này dân Việt tôi đã biết
Nghĩa cử ân nhân bác ái của Hoa Kỳ
Tật nguyền, già nua cùng bệnh nan y
Họ cũng vẫn đưa vòng tay đón nhận

Họ săn sóc chu toàn bao bổn phận
Trợ cấp chi tiêu, ai cũng ấm lòng
Chẳng nệ hà cực khổ dẫu thu đông
Sương buốt lạnh trắng đêm dài không ngủ…

Họ đã bỏ xương tàn bao chiến sĩ
Nơi nước tôi vì lý tưởng muôn đời
Ðược gì đâu…đành ly biệt đôi nơi
Trời Nam đất Mỹ lệ tuôn tuôn tràn !

Họ cố quên niềm đau trong dĩ vãng
Cứu giúp dân tôi chẳng nệ sang hèn
Ân sũng này ngày thêm một lớn lên
Công ơn chính phủ Hoa Kỳ ghi tâm…

NPNA

THIÊN ÐƯỜNG TRẦN GIAN


Ta ngày qua ôm dáng gầy phai sắc
Giọt nắng đong đưa trên tóc muộn phiền
Mắt xanh xưa vàng võ với cô miên
Vai nghiêng hụt hẫng chìm sâu cõi nào …

Ngày lại ngày qua, phù vân chao đảo
Cánh sen hồng gió bão đã từng cơn
Chiều mưa ngâu thêm lạnh nỗi cô đơn
Chợt ngơ ngẩn, đếm dần năm tháng rụng …

Gót ngọc kiêu sa, trăng ngà vỡ vụn
Như muộn màng theo lớp tuổi rong rêu
Môi thắm phôi pha một sớm một chiều
Hoa tình tự theo mây trời vỗ cánh

Giờ ở đây, cành sầu chia hai nhánh
Trăn trở vây quanh, ác mộng chập chờn
Biết nhờ ai trút sạch được nguồn cơn
Tìm trong mộng ảo…thiên đường trần gian …

NPNA

THƠ TÌNH MÙA THU


Những bức thư tình em cất giữ
Ðể làm gia sản của hồi môn
Những lời tha thiết anh trao gửi
Ghi nhớ sâu xa tận đáy lòng

Và bao kỷ niệm mùa thu đẹp
Cùng chữ ân tình thuở chớm yêu
Trân trọng chép vào trang kỷ niệm
Ðể từng đêm thao thức thương nhiều…

Vẫn muốn ước mơ là sự thật
Vòng tay ấm lại tuổi cô liêu
Thời gian đã giết bao hoài vọng
Ðếm bước nghe lòng sao hắt hiu !

Hẹn nhau tao ngộ kiếp này đây
Thuyền nhỏ chông chênh trước bão đầy
Mặt nước hồ thu dường lắng đọng
Cho thuyền lướt sóng giữa trời mây…

Mơ ước chỉ là mơ ước thôi
Ngày mai sương trắng phủ lưng đồi
Ngày mai gió bão từ đâu lại
Cho cánh chim tơi tả cuối trời !

Mùa thu từng đợt gió heo may
Gõ nhịp đơn côi với tháng ngày
Hơi lạnh xen vào thân lữ thứ
Thương ta một kiếp giữa hao gầy

Dòng máu trong tim vẫn khát khao
Chữ tình vần thơ đẹp thương trao
Nguồn yêu tuôn chảy từ tim óc
Thơ đẹp, tình thơ mãi dạt dào…

Thơ đẹp tình thơ tự kiếp nào
Ðiểm tô xuân sắc cuộc đời nhau
Sương rơi lấp lánh trên màu tóc
Sợi nhớ, sợi thương… chẳng bạc màu…

NPNA

THU BUỒN


Vu Lan đến giữa hạ nồng đất khách
Anh thấy chăng cây lá nhuộm ưu sầu
Mùa xuân tàn, hoa thắm giã từ mau
Còn trơ lại xác xơ chiều nắng hạ…

Và đôi ta mỗi người chia mỗi ngả
Mùa thu buồn héo úa cả dung nhan
Tiễn anh đi mà lệ ứa hai hàng
Tình chưa trọn sao đành câu giã biệt !

Từ hôm nay trao ai lời thắm thiết
Tưởng rằng quên nhưng đâu dễ gì quên
Mưa lạnh lùng và nắng cũng thản nhiên
Cho gió thoảng hôn lên làn tóc rối

Cho kỷ niệm ùa vào trong đêm tối
Trở trăn nhiều càng thêm nhớ thêm thương
Vu Lan về gợi lại chút tình riêng
Khơi nhung nhớ mùa thu đầu gặp gỡ

Tay ấm vòng tay, chuông chiều ngân đổ
Quỳ bên nhau mùa báo hiếu Vu Lan
Nụ hôn xưa, ôi giấc mộng đá vàng
Giờ bỡ ngỡ ta về trong cô quạnh

Người nơi đâu… bỏ mình ta đơn lạnh
Bao năm dài tình cũ chẳng phai phôi
Nuốt lệ sầu nhìn chiếc lá rơi rơi
Thiên thu người hỡi, ai buồn hơn ai…

NPNA

THU HOÀI VỌNG


Sáng nay, ngày cuối tuần…
Trời thu buồn giăng mây xám Cali
Mưa lất phất gợi sầu thân viễn xứ
Nơi cố hương…thu có đợi người về ?

Nửa vầng trăng khuyết, nửa hồn thơ
Xin gửi trao ai chữ đợi chờ
Hãy lắng nhịp tim nghe tiếng gọi
Muôn năm đất Mẹ vẫn hoài mơ…

Thu ở trời xa vọng cố hương
Bao đông trở giấc lạnh mù sương
Lá vàng rơi rụng bay theo gió
Ðể nhớ nhung về…để tiếc thương

Mẹ có vui gì nơi viễn phương
Lệ rơi thấm gối những đêm trường
Xa xôi muôn dặm ngàn sông núi
Xác lá như hồn thu vấn vương…

Vấn vương, vương vấn để lòng đau
Mẫu tử nay đành xa cách nhau
Một thoáng tương lai dìm ngỏ tối
Mạch sầu như nước chảy về mau !

Ðời mẹ, một trang buồn tủi hận
Xếp lại thành thơ gửi thế nhân
Ôn lại thành văn lưu thế sự
Ðêm dài than thở dưới vầng trăng…

NPNA