Tuesday, February 1, 2011

VẦNG TRĂNG ĐẾN MUỘN


Ánh chiều dương phủ dần trên đỉnh núi
Chờ màn đêm rẽ lối ngự thiên đàng
Bỗng đâu đây trong gió thoảng mơ màng
Tiếng ai gọi hồn hoang về cõi mộng…

Cũng một chiều thu dưới nắng tàn
Người đi ôm gối mộng quan san
Giọt sầu đưa tiễn người chinh khách
Ai biết lần đi…một lỡ làng…

Hôm ấy trăng sầu trăng đến muộn
Lạ thường ngọn gió buổi đầu xuân
Không reo nhạc khúc tình đôi lứa
Cũng chẳng buồn quấn quít bước chân !

Mây hỡi ! mây sầu giăng đỉnh núi
Ngàn sao rơi rụng giữa giòng sông
Chim bằng xõa cánh tung theo gió
Ngàn dặm sông hồ mãi đợi mong…

Giờ thì đã ngàn trùng xa vạn dặm
Ta cuối trời, chàng lẫn khuất chân mây
Để đêm đêm thương nhớ ngập lòng này
Tình có biết…hồn hoang sầu vạn cổ…

NPNA

No comments:

Post a Comment