Sunday, February 27, 2011

TẤM LÒNG CỬA BIỂN


Một tấm lòng cao tựa núi non
Hy sinh thân xác đến hao mòn
Trùng dương bão tố không dời đổi
Cay đắng trăm chiều vẫn sắt son…

Ðó là tình Mẹ đã cho con
Mẫu tử thiêng liêng của cuộc đời
Nuôi nấng dỗ dành bao khó nhọc--
Môi người vẫn nở nụ cười tươi

Và một tình Cha như đại dương
Bao la ghềnh sóng vẫn kiên cường
Dãi dầu mưa nắng trong lao khổ
Phụ tử tình thâm đã tỏ tường

Xưa nay công lớn là Cha Mẹ
Hai đấng sanh thành ra chúng ta
Kế đến thầy cô, công dạy dỗ
Từ khi bập bẹ tiếng ê…a …

Năm tháng thầy cô bao gắng công
Từng câu, từng chữ, giảng từng dòng
Ngày nay danh phận cùng nhân loại
Nghĩa ấy ghi sâu tận đáy lòng…

Ðể rồi con nước trôi xuôi mãi
Cha Mẹ còn đâu giữa chợ đời
Tạo hóa có sinh là có tử
Cô, Thầy lần lượt cũng rong chơi…

Phận chúng ta, con tàu định mệnh
Da nhăn, tóc bạc trắng màu mây
Hôm nay còn đó, nào ai biết
Nối tiếp luân hồi… nuôi cỏ cây !

Giọt nước cành dương chiếu sáng ngời
Ðưa thuyền nhân ái lướt ra khơi
Người hiền sẽ được về tiên cảnh
Kẻ ác trầm luân suốt một đời …

NPNA

No comments:

Post a Comment