Tuesday, February 1, 2011

VẦN THƠ GIAO CẢM



Nhận rồi những tuyển tập thơ
Nỗi lo tựa những đường tơ của lòng
Ðường tơ quanh quẩn rối vòng
Biết ai gỡ hết những dòng tơ vương
Ngàn năm mây trắng bốn phương
Nương mây biết gió thuận đường về chăng
Từ miền biển sóng xa xăm
Vỗ về những đợt sóng ngầm âu lo
Nhưng con tằm phải nhả tơ
Như rừng vẫn nhớ thu xưa suốt đời…

ÐHA  - USA

Quý người tôi tặng tập thơ
Ngờ đâu thi sĩ làm ngơ ngẩn lòng
Thơ người tuyệt lắm biết không
Ðọc xong nghe cả cõi lòng vấn vương
Tình xưa về với khói sương
Sẽ nương theo gió thuận đường về chăng
Câu thơ tôi phải phục thầm
“ Vỗ về những đợt sóng ngầm âu lo”
Thơ hay tôi thật không ngờ
Thi nhân là cả vườn thơ cho đời …

NPNA

Thơ gửi đi rồi lại nhận thơ
Vần thơ họa lại nỗi mong chờ
Từ đâu thơ đến như cơn sóng
Vỗ mãi trong lòng, cứ ngẩn ngơ
Người viết cho đời dăm ý ngọc
Hay buông tơ lưới xuống hồn ta
Vườn thơ là của muôn thi sĩ
Ta chỉ là tằm hay nhả tơ…

ÐHA  - USA

Người chỉ là tằm hay nhả tơ
Những đường tơ dệt nỗi mong chờ
Những đường tơ nghe như rào rạt
Thức dậy trong lòng bao ngẩn ngơ
Biển sóng lặng rồi, mây chuyển hướng
Ðưa dòng tâm não trở về ta
Người ơi…một thoáng niềm khâm phục
Thơ gửi đi rồi…mong nhận thơ…

NPNA

Xin đừng gọi ta là nhà thơ nữa
Vì thơ này rao bán chẳng ai mua
Ta làm thơ cho gió chuyển sang mùa
Khi đời nóng và lòng người khô hạn
Cũng có lúc viết dòng thơ kết bạn
Viết khá nhiều nhưng chỉ thế mà thôi
Còn quanh ta bao thi sĩ tuyệt vời
Dòng tư tưởng ra khơi thành biển cả…
Ta, giọt nước lăn tròn trong vội vã
Mà biển đời là đợt sóng trôi xa
Một ngày nào giọt nước sẽ phôi pha
Và tan biến thật nhanh vào quên lãng…

ÐHA - USA


Tình bằng hữu kết thân xin nhận
Như trời chiều thêm cánh chim bay
Như trong năm tháng miệt mài
Chợt nghe hạnh phúc nghiêng vai xuống đời
Dòng thơ hoa một trời rung cảm
Ngôn từ êm len thấm vào hồn
Ðưa ta từ buổi hoàng hôn
Về ngày vui mới có con nắng vàng
Ta đã thấy những hàng thơ mọc
Hai bên đường ngà ngọc người đi
Vần thơ đang độ xuân thì
Người thơ sao chép sầu bi vào lòng
Hãy tuôn hết những dòng phiền muộn
Mở lòng ra chào đón trời thơ
Rót thêm vào cõi mộng mơ
Dòng thơ huyền diệu đã chờ trăm năm
Ta số kiếp chẳng làm thi sĩ
Chỉ vài câu lập dị cho đời
Như sau một buổi chiều rơi
Thắp vầng trăng sáng buông lơi trên ngàn
Người nhớ nhé – trăng tàn một sớm
Trăng tàn rồi chẳng vướng bận ai
Rồi trong tháng rộng năm dài
Trăng thơ góp lại thành bài hư không

ÐHA - USA

T mu tđơn trên bàn phím
Ghi xuống đây dòng ngôn ngữ âm thầm
Rồi nhấn nhẹ gửi vào không gian tím
Một bài thơ phiêu lãng tới trăm năm

Thơ mưa xuống giữa tình người sa mạc
Rơi cho người từng giọt nước hồi sinh
Ðể đi hết một cuộc đời tan tác
Và luân lưu theo ngày tháng một mình…

Khi bóng đổ xuống đường chiều hiu quạnh
Ðời buồn tênh đi vào cõi lặng thinh
Người sẽ thấy cuối chân trời vắng lạnh
Một vầng trăng tri kỷ sáng lung linh …

Trăng sẽ sáng những đêm dài vô tận
Trong mơ hồ, thơ vọng lại lời ru
Rồi có lúc nghe thơ người cảm nhận
Ba mươi năm là một thoáng phù du !

Thơ mọc cánh bay lên cùng trời rộng
Bỏ lại ta trong thành phố bao la
Trên dốc đứng nghe gió đời lồng lộng
Biết người thơ có nhớ bóng trăng tà ?

Biết người thơ có nhớ bóng trăng tà ???

ÐHA - USA

No comments:

Post a Comment