Tuesday, July 12, 2011

GIẤC PHÙ DU


Em biết đời em vẫn thế thôi
Trăm cay ngàn đắng trải qua rồi
Xót xa thêm nữa em nào ngại
Hãy mỉa mai đi, cứ nặng lời

Em chẳng buồn đâu, chẳng giận đâu
Như làn nước chảy giữa dòng sâu
Như chòm mây bạc tan trong gió
Vì đã quen rồi chuyện khổ đau

Em biết rằng anh vẫn dối em
Tiếng lòng thuở ấy dễ gì quên
Bao nhiêu hình ảnh người xưa đó
Khó nhạt phai mờ trong mắt anh

Em hiểu lòng anh quá rộn ràng
Lần đầu cảm nhận thú yêu đương
Vòng tay kỷ niệm hằn trên áo
Giấc mộng trăm năm lại phũ phàng

Phải thế không anh - phải thế không  ?
Chờ ai gỡ rối chuyện tơ lòng
Thế gian há dễ tìm tri kỷ
Ngã rẽ tâm tình cách núi sông

Vương vấn nhau chi, chuyện đã rồi
Xem như thuyền mộng giữa dòng khơi
Ngàn trùng thăm thẳm mờ nhân ảnh
Thương cánh chim bay … lạc cuối trời …

NPNA


1 comment:

  1. đây một bài thơ chứa nỗi niềm
    từng câu từng ý chiết từ tim
    trách người phụ bạc tình dang dỡ
    thương phận bèo côi nước lỡ dòng

    đau đáu niềm riêng đắng nỗi lòng
    duyên tình không đặng vỡ hoài mong
    đò em lạc bến trôi thăm thẳm
    bão táp xô lay lắm dặm trường

    ...

    ReplyDelete