Ðêm này nữa là bao đêm rồi nhỉ
Gợi niềm riêng thao thức suốt tàn canh
Thương ngày xanh, thương tuổi hạc mong manh
Nỗi u uất bạc mái đầu son trẻ
Trăng nghiêng bóng mái tây lầu vắng vẻ
Cửa sầu đơn lấp kín mộng trùng phùng
Lệ lòng ai mờ nhạt dấu chân dung
Cho nỗi nhớ bắc cầu thiên định ý
Còn có ai bên ta là tri kỷ
Chia men nồng hòa khúc nhạc tri âm
Còn có ai lau dòng lệ âm thầm
Chia trăn trở hai phương trời cách biệt
Mạch sầu dâng, dòng suy tư da diết
Bóng người xa mờ mịt nẻo tương lai
Tuổi thơ ngây chất nặng nỗi u hoài
Phương trời cũ, ấm lòng con không nhỉ
Rồi một mai dặm dài xa vạn lý
Nhớ thương con mẹ biết phải làm sao
Buổi phân ly lòng mẹ luống nghẹn ngào
Con nông nỗi, mẹ ôm sầu bất tận
Sẽ có lúc con gục đầu ân hận
Quyết định vội vàng tan mộng ngày xanh
Bẽ bàng con ơi … ảo vọng không thành
Cả vũ trụ không có chi tồn tại
Mẹ ngồi đây giữa bóng đêm huyền thoại
Nghe cô đơn vây bủa tuổi về chiều
Chị em con nơi quê cũ đìu hiu
Con ơi … mẹ thấy chín chiều ruột đau !
NPNA
No comments:
Post a Comment