Wednesday, July 13, 2011

DÒNG SÔNG ÐỊNH MỆNH


Có những dòng sông loáng bụi mờ
Ðưa ta về nẻo tối bơ vơ
Hồn thơ lạc lỏng mùa thu ấy
Một kiếp trầm tư … một kiếp thơ

Lòng ta bỗng bừng lên
Một tình yêu bất diệt
Và nhiệt cuồng như thuở đôi mươi
Tuy chẳng phải vào thời oanh liệt
Lòng vẫn mong xoay chuyển đất trời

Cố giữ để cho hồn tinh khiết
Chẳng nản lòng trước cảnh thay ngôi
Cười lên … cho mắt không hoen lệ
Nhưng dạ làm sao vẫn rối bời

Cũng đoan trang tỏ vẻ
Cũng đài các tựa gương
Văn thơ bút lộng thành chương
Mà sao gió bụi … lại nhường riêng ta …

NPNA

No comments:

Post a Comment