Friday, July 15, 2011

BAO GIỜ NGẨNG MẶT


Có những khi hồn lạnh trống không
Cạn dòng thơ buốt giá tim hồng
Ðọc thơ xướng rồi qua thơ họa
Lạc lỏng như đầu sông cuối sông …

Cũng muốn đôi câu họa với người
Mang vần thơ đẹp gửi muôn nơi
Nhưng sao cắn bút ngồi tư lự
Giấy lạnh lùng …ôi mực rã rời !

Ai hiểu cho mình thơ với thẩn
Bc đầu rỗng túi chẳng thương thân
Bon chen mãi chốn hư danh ấy
Gẫm lại ích chi chốn bụi trần ?

Bụi trần là kiếp đời ô trọc
Ganh ghét tị hiềm chẳng tiếc thương
Núp bóng văn chương làm tủi hổ
Bao giờ ngẩng mặt với quê hương

NPNA

1 comment:

  1. ta phải lớn
    tự mình ta phải lớn
    cứ như cây cỏ sống ven đường

    ta tự lớn nghĩa là ta không bé
    thế giới này ....
    có lẽ chẳng mênh mông .

    ReplyDelete