Wednesday, July 13, 2011

CHIẾC LÁ THU BAY

dispe

Anh bảo cùng em, hoa nào cũng tàn
Tình nào cũng nhạt với thời gian
Mỹ nhân tự cổ như danh tướng
Trang tuấn kiệt cũng cúi đầu chấp nhận
Huống chi nàng …
Phận má thắm, phận quần thoa
Thơ em buồn như chiếc lá thu bay
Văn em viết, một chuổi sầu lắng đọng
Ðọc thơ em, anh nghẹn ngào chia xẻ
Thương ngọc ngà vương lắm nỗi phong ba
Ba mươi năm, đời chẳng có mùa xuân
Anh đã hiểu, xin anh đừng nhắc lại
Anh khuyên nhủ, lòng em thêm ái ngại
Vẫn biết tình như một áng mây trôi
Vầng mây hồng biểu hiện thắm đôi môi
Áng mây tím đưa em vào bất hạnh !

Em đành chịu, anh ơi, đời lận đận
Hơn nửa kiếp người sống với cô đơn
Mùa thu về…nhìn lá rụng ngoài sân
Buồn hiu hắt đưa hồn vào kỷ niệm …

Em muôn thuở “ Rừng thu xưa vẫn nhớ”
Ðời em buồn như “ Cánh nhạn sầu đông”
Quê hương em, em khắc khoải chờ mong
“ Về trong nỗi nhớ” cho lòng bâng khuâng …

NPNA

No comments:

Post a Comment