Ngắm gương thấy tóc bạc rồi
Ôi chao tiếc thuở xuân thời làm sao !
… Gió đưa cành trúc lao xao
Bóng ai thấp thoáng ngõ vào nhà em
Thẹn thùng chân bước qua thềm
Vội vàng em trách êm đềm đôi câu …
Kìa anh …em chẳng biết đâu
Mẹ cha trông thấy đòn đau thân nầy
Thương nhau chẳng chóng thì chầy
Rán mà chờ đợi một ngày chung đôi
Chàng quay bước dạ bồi hồi
Rưng rưng dòng lệ trên đôi mắt buồn …
… Niềm riêng như mạch suối nguồn
Dư âm ngày cũ vẫn còn đâu đây …
Lang thang trong kiếp đọa đầy
Ai không tiếc nuối những ngày xuân xanh
Thời gian như gió thoảng nhanh
Ai không buồn nản khi tóc xanh phai màu …
NPNA
No comments:
Post a Comment