Mùa xuân lưu lạc ở quê người
Mấy kẻ ôm buồn, mấy kẻ vui
Tháng chín Hoa Kỳ trang lịch sử
Một năm tang tóc lệ đầy vơi
Thương xót muôn người bao thế kỷ
Lầm than tan nát hận chia ly
Nghẹn ngào đưa tiễn người yêu dấu
Còn lại trần gian được những gì
Trùng điệp tang thương giữa đất trời
Xuân sang sầu cũ vẫn chưa vơi
Khôn nguôi nỗi nhớ về thân quyến
Những kẻ ra đi chẳng một lời
Tôi biết anh buồn, chị khổ đau
Từ đây kỷ niệm phải chôn sâu
Bâng khuâng không hiểu từ đâu nữa
Từng chữ theo dòng … lệ nhỏ mau
Xót thương nhân loại khổ, than ôi
Ngắn ngủi làm sao một kiếp người
Chỉ có trăm năm mà chẳng được
Chưa tròn mộng ước đã chia phôi
Ngọn gió đông tàn xuân lại đến
Bạc thêm màu tóc nhạt làn môi
Vòng quay vũ trụ luân lưu mãi
Nhân loại nào ai trẻ đẹp hoài
Ðằng đẵng bao năm lạc xứ người
Quê hương vời vợi biển xa khơi
Buồn riêng dấu kín trong tâm thức
Len nhẹ vào thơ thoáng rã rời …
NPNA
No comments:
Post a Comment