Monday, January 4, 2016

NGƯỜI VIỆT BỐN MƯƠI NĂM LY XỨ - Ngọc An


Bốn mươi năm uất hận
Bốn thập niên ly hương
Trong tâm bao nỗi đoạn trường
Máu xương chồng chất trên đường vượt biên !

Quê Mẹ từ ngày nổi chìến chinh
Lầm than thống khổ đến vô lường
Quân dân tù ngục đòn tra tấn
Đành bỏ quê, xa lánh bạo cường !
Tàu cập bến tự do xứ lạ
Bước chân người muôn ngã về đây
Gian nan cũng một kiếp này
Ly hương mong được đổi thay cuộc đời
Dân Việt Nam một thời lam lũ
Dẫu tha phương vẫn đủ niềm tin
Cần cù vất vả hy sinh
Xứ người đã thấy bình minh rạng ngời
Trên đất Mỹ, Paris, Đức quốc
Canada, Thụy Sĩ, Hòa Lan 
Ba Lan, Bỉ, Úc, Luân Đôn 
Na Uy, Nhật Bản, Liên Sô, Italy
Miền đất ấm hay nơi bão tuyết
Núi đồi cao hoặc chốn thâm sơn
Dân mình chẳng ngại dừng chân
Dựng xây sự nghiệp lập thân xứ người
Dù gian khó tấm lòng vẫn vững
Chí can cường vượt những gian lao
Bước đầu gặp phải lao đao
Bền tâm bền chí ngày sau rạng ngời
Biết bao kẻ lập nên nghiệp lớn

Biết bao người thân phận lưu vong
Cũng trời cao cũng núi sông
Mà như xa lạ cho lòng quặn đau
Người chiến sĩ dãi dầu sương gió
Nay chùn chân gian khó xứ người
Bốn mươi năm vẫn gượng cười
Nhận nơi tỵ nạn là nơi quê mình
Dẫu vất vả hy sinh nào quản
Cho đàn con đám cháu trưởng thành
Ngày nay vang tiếng Việt Nam
Thành công vinh hiển rạng danh xứ người…

nguyễn phan ngọc an – California – 2016

Wednesday, April 16, 2014

Những dòng tâm thức trở về tim









Làm kẻ lưu vong biệt cố hương
Tâm tư trăn trở suốt đêm trường
Nhìn về cố quốc xa ngàn dặm
Thăm thẳm chân trời xanh đại dương

Nơi đây nắng hạn thiếu mưa rơi
Mòn mõi thâu đêm với cuộc đời
Thấy nhớ thấy thương người phận bạc
Thâm tình phải chia cách đôi nơi…

Những dòng tâm thức trở về tim
Đẹp tuổi ô mai nét dịu hiền
Thành phố mình tuy không rộng lớn
Nhưng tình người tình bạn vô biên

Quê tôi trái ngọt với cây lành
Áo trắng thiên thần giấc mộng xanh
Yêu lắm con đường đầy phượng đỏ
Chiều tan trường chậm bước chờ anh

Hai đứa chung nhau một mái trường
Lần đầu gặp gỡ thoáng tơ vương
Nhìn nhau e ấp tình như đã
Rộn rã trong lòng xuân ngát hương

Em bước theo anh đến giáo đường
Nghe hồn man mác chút niềm riêng
Lâm râm anh khấn lời đoan thệ
Cầm lấy tay em dệt ước nguyền

Rưng rưng trong mắt đôi dòng lệ
Biết Chúa thương mà cho chúng ta
Kết hợp mối duyên nhiều ước mộng
Hay vì khác đạo phải chia xa !

Anh lễ nhà thờ, em lễ chùa
Chắc tình hai đứa chẳng chung cùng
Xa xa nghe tiếng kinh cầu nguyện
Chuông đổ từng cơn nóc giáo đường

Rồi chinh chiến lan tràn thôn xóm
Anh bỏ mái trường xa cả em
Quên Chúa quên luôn ngày chủ nhật
Chiến y buồn thăm thẳm trời đêm…

Rồi anh đi mãi mãi không về
Dâng hiến đời trai cho núi sông
Trường cũ người xưa mòn mõi đợi
Phượng buồn rũ chết dưới màn sương…

Chiều nay nhặt cánh hoa tàn rụng
Tiếc nhớ làm sao một mối tình
Hơn bốn mươi năm dài cách biệt
Tóc phai màu tình vẫn không phai

Từ non nước mang màu tang tóc
Em đã xa và đã mất anh
Trường cũ thầy xưa đâu thấy nữa
Chuyện chúng mình nhức buốt thâu canh

Nhìn gương điểm phấn tô son lại
Mong gặp người xưa cạn nỗi niềm
Dẫu biết nghìn năm không gặp nữa
Tình anh em giữ trọn trong tim…

nguyễn phan ngọc an – California - 2013



QUÊ HƯƠNG TÌNH NỒNG













Viết tặng những chân tình quý mến tại Việt Nam

Một chuyến về quê hương…
Vô cùng thú vị…
Gặp những chân tình chung nghiệp thơ văn
Từng gương mặt mới lần đầu đối diện
Đã như từ tiền kiếp buộc ràng nhau
Thân quý, đổi trao qua những nhịp cầu
Sợi giây thương mến thời gian thêm bền chặt…
Về lại Hoa Kỳ vẫn không quên được
Phạm Thạch nhà thơ đường luật chẳng ai hơn
Thơ đã vang danh tư cách rất hiền hòa
Khiêm cung tử tế dẫu là đại gia
Sự lịch lãm của anh…
Bạn bè đàn em tăng phần kính nể
Chị cũng là người phụ nữ đảm đang
Lịch sự có thừa làm đẹp mặt phu quân
Cảm ơn anh ơn chị biết bao lần
Tình ưu ái dành cho người hạnh ngộ…
Một giọng Bắc kiêu sa bao người mến mộ
Dẫn chương trình ngọt lịm với thi ca
Tuổi tuy cao mà hương sắc vẫn mặn mà
Trong tình cảm chị em ta nồng đậm
Trời đãi ngộ Hoàng Lan một thời tươi thắm
Nay lặng thầm ôn kỷ niệm làm vui
Thơ chị buồn chan chứa những ngậm ngùi
Là định số cho hồng nhan bạc phận
Chị cũng như em một đời lận đận
Đến cuối đời chưa hẳn được gì hơn
Chỉ mong sao vơi bớt tủi hờn
Để thanh thản trong tháng năm còn lại…
Người nghệ sĩ dáng phong trần từng trãi
Giải Khôi Nguyên nổi tiếng đất Sài Gòn
Ngâm thơ hay thêm sáng tác thi ca
Anh đích thực Ngô Đình Long nghệ sĩ
Tình cảm anh rạt rào chân thiện mỹ
Nước mắt anh xúc động cả vầng trăng
Nên trăng khuya xao xác nhớ cung Hằng
Và tôi nhớ…giọng ngâm tràn nức nở…
Cảm ơn anh, tiếng thơ là hơi thở
Là máu tim, khối óc viết thành lời
Cao quý thay…người nghệ sĩ tuyệt vời
Đã để lại trong tôi niềm cảm phục
Và giọng thổ Vũ Sơn nhiều lắng đục
Đưa người nghe vào huyền thoại liêu trai
Chất giọng trầm nào dễ được mấy ai
Thêm Như Đỗ làm say sưa người thưởng lãm
Tiếng ngâm chị chứa chan bao hoài cảm
Một lần nghe là giao động cả tâm can
Một lần nghe là lệ ướt đôi hàng
Vũ Sơn – Như Đỗ đẹp đôi mối tình nghệ sĩ…

Em kính chị, Phương Đài người nữ sĩ
Bát thập dư nghiệp dĩ vẫn đa mang
Mắt trũng, môi run, bệnh tật phũ phàng
Chị vẫn cười tươi yêu người, yêu nhân loại
Chị tha thiết được cầm tay em mãi
Đợi em về…người em gái ly hương
Chị quý em, người em gái thân thương
Xin giữ mãi chân tình này của chị…

Chuyến về quê hương nhiều thâm tình tri kỷ
Để người thơ mang nặng khối ân tình
Tình sâu đậm khiến nhiều đêm thao thức
Trăn trở buồn, lòng chạnh nhớ, nhớ…thương
Đời bể dâu cho ta những chán chường
Vẫn còn đó…những chân tình bất diệt !

Vẫn còn đó những thi nhân đất Việt
Như nhà thơ Lê Bích Bửu tài hoa
Thi nhân Phạm Doãn Hứa, Trùng Dương, Lôi Vũ Tử
Và Chí Tâm, Trần Thế Phiệt, Bảo Cường
Bác Trường Sinh, Vĩnh Đàm, Quách Mạnh Kha
Nữ Họa sĩ Kim Ngân và Thúy Vi thi sĩ
Ca sĩ duyên dáng xinh xinh Kim Trực
Gặp đôi lần mà lưu luyến mãi bạn ơi…
Nàng Kim Sơn vui cười nói năng bặt thiệp
Điều hợp viên thường trực của thi đàn
Còn nhiều nữa những người thơ vững chãi
Chan chứa mênh mang sông núi bạt ngàn
Như Huỳnh Anh, thi nhân vùng biển mặn…

Nói sao hết những thâm tình tri ngộ
Còn các anh, các chị, những bạn bè…
Không kể tên ra nhưng hình bóng mãi không xa
Hãy thông cảm…xin một lần thông cảm
Những thân tình luôn ghi khắc trong tim
Và người thơ nguyện ước suốt đời này
Sống cao đẹp, sống trọn tình trọn nghĩa…

nguyễn phan ngọc an – California 3/2014

HUẾ VÀ MẸ THƯƠNG YÊU


Đã lâu rồi con không về thăm Huế
Để Huế buồn, Huế giân, Huế thương đau
Để óc tim con mang những lụy sầu
Như muốn nổ tung giữa trời thu ly xứ…

Hình ảnh Mẹ hiện về từ quá khứ
Môi mắt bạc màu…khóc những đêm thâu
Đất nước mình sao lắm cuộc bể dâu
Thuyền định mệnh đã chia bầy rẽ nghé !

Con ngồi đây giữa trời đêm lặng lẽ
Nhớ Mẹ hiền, nhớ Huế đến tái tê
Lời Mẹ ru từng phiên khúc vọng về
Làm sống lại tuổi thơ thời vụng dại …

Vì chiến cuộc con ra đi mãi mãi
Muốn quay về lạy tạ Huế thân yêu
Ngẫng cao đầu tâu với Mẹ một điều
Dẫu muôn thuở vẫn con Hồng cháu Lạc

Ở trong con vẫn giống nòi bất khuất
Mẹ vui đi…con sẽ lại quay về….

Nguyễn Phan Ngọc An   9/11/13  

Friday, July 15, 2011

BÀI THƠ KỶ NIỆM


Con xin Bố bài thơ làm kỷ niệm
Một trăm câu…cuộc sống một trăm năm
Ta mĩm cười lặng lẽ ngước nhìn An
Người phụ nữ yêu thơ và thích nhac…

Ta vốn sống một cuộc đời đạm bạc
An nhận ta làm Bố của văn thơ
Ta nghe qua mà lòng thật không ngờ
Giữa nước mỹ, giữa văn minh nguyên tử

Phải nhà cửa, phải tiện nghi đã chứ
An biết không, thơ chẳng thể nuôi thân
Còn ai nghèo hơn mấy gã thi nhân
Là duyên nghiệp từ ngàn xưa đã vậy…

Nhưng chắc hẵn nàng thơ thừa biết đấy
Thờ Phật Trời nào có lợi gì đâu
Trời không cho không đãi chuyện sang giàu
Chỉ cần giúp một niềm tin để sống

Ðể phấn đấu, để luôn luôn hy vọng
Nếu cõi trần chẳng có một bông hoa
Nếu ngày xuân không có nắng chan hòa
Nếu tuổi trẻ không thấy lòng rung động

Ngắm tà áo ai bay bay trước cổng
Nếu cuộc đời chẳng còn có giai nhân
Không thi ca, âm nhạc, chỉ còn ăn
Thì cuộc sống có gì là thú vị ?

Sống như thế, còn có chi mộng mị
Như muông chim, ta chẳng muốn làm người
Khi chúng ta còn biết khóc biết cười
Khi nhắc đến Việt Nam còn nhỏ lệ !

Thấy nghèo khổ cứ cúi đầu mặc kệ
Thấy bất công cứ ngoảnh mặt làm thinh
Trước điêu ngoa cứ không chịu, bất bình
Cứ tồn tại, ù lì như gỗ đá …

Khi tất cả chỉ còn là băng giá
Ta không còn đến cả những cơn mơ
Lũ chúng ta vì thế phải làm thơ
Khi no đủ, người phải cần biết đẹp

Khi ta đói, bát cơm đầy bụng lép
Ðã no rồi, ta phải thích ăn ngon
Ðọc ca dao, ta bỗng thấy bồn chồn
Nghe câu hát bỗng thấy lòng náo nức…

Khi thế giới còn bất công áp bức
Những nhân văn, giai phẩm vẫn không lùi
Từ ngàn xưa mây trắng lững lờ trôi
Vẫn còn kẻ lòng không nguôi thắc mắc

Muốn hiểu biết, muốn tìm ra sự thật
Nếu như không khoa học chẳng còn đâu
An sinh ra, khôn lớn ở Vũng Tàu
Quê hương ấy có núi dài bể cả…

Khi đứng ngắm làn sóng xô nghiêng ngã
Khi đêm rằm trăng chiếu sáng mông mênh
Khi bên sân hưởng làn gió thanh bình
An bỗng thấy lòng mình nôn nả quá !

Sống như thế là sống người văn hóa
Phải không An, con gái của thi ca
An nhận ta, ta cảm động lắm mà
An biết đấy, ta tuy nhiều tuổi đó …

Nhưng những buổi đêm nằm nghe lá đổ
Nghe côn trùng rỉ rả khóc canh thâu
Ta bỗng dưng nhỏ lệ chẳng vì đâu
Ðầu đã bạc, nhưng tấm lòng vẫn trẻ…

Vẫn nhớ tiếng sáo diều đêm vắng vẻ
Cùng bạn bè chạy giữa cánh đồng khô
Ðọc Nguyễn Tuân thèm chén rượu giang hồ
Ðọc Nguyễn Trãi thương người, bừng lửa giận

Nước đã mất, muốn phục thù rửa hận
Ôi, thi ca, nghệ thuật…cánh thiên thần
Tà áo ta đã sạm bụi phong trần
Vẫn mê mãi ngâm thơ Tương Tiến Tửu

Ôi, những buổi hứng trăng đầy vạt áo
Ôm vai nhau, hát khúc hát vong tình
Lúc soi gương mình tưởng chẳng là mình
An thôi học lập gia đình khá sớm …

Khi mắt biếc lòng xuân vừa mới chớm
Chồng sĩ quan đâu có mấy khi về
Ngày tan hàng lòng ai chẳng tái tê !
Chồng tù tội, An bơ vơ tay trắng

Cứ như thế mà một mình cáng đáng
Nuôi bốn con khôn lớn, một thân cò
Hầu mẹ cha, lại hiếu thảo không ngờ
Chồng được thả, tưởng gia đình vui vẻ …

Nhưng cuộc sống đâu dễ dàng như thế
Vượt biên đi, chồng vợ cũng chia ly
An không than, không trách một điều gì
Cứ cúi xuống cắn răng mà chịu đựng

Dù bão tố, con người thơ vẫn vững
Vẫn cười đùa, bình thản vẫn làm thơ
Quả thi ca có sức mạnh không ngờ
Mài nghiên bút sống cuộc đời lương thiện…

Nhưng An ạ - An biết câu quyền biến
An phải lo phải liệu những ngày già
Trong tầm tay, hạnh phúc chẳng đâu xa
An sẽ gặp những người yêu văn nghệ

Họ tha thiết được cùng An san sẻ
Những đau thương bất hạnh đã vương mang
Bố chúc cho An trọn giấc mộng vàng
Vòng tay nhỏ ôm choàng chân hạnh phúc …

Bố chỉ biết làm thơ và bố chúc
Con gái thơ…hoa nở giữa mùa xuân
Con gái thơ…thêm duyên dáng bội phần
Trăm câu đó, con bằng lòng…An nhé

HÀ THƯỢNG NHÂN
Thân tặng Nguyễn Phan Ngọc An 1995

ANH CHO TÔI VẠN MÙA XUÂN


Hỡi anh ! Người cựu chiến binh
Nửa phần thân thể hy sinh cho đời
Nửa phần còn lại tả tơi
Sống như dở chết …bên trời quê hương
Cho tôi gởi trọn tình thương
Hòa niềm cảm phục vương vương trong lòng
Đêm đêm bên ngọn đèn hồng
Có vơi được chút bão lòng không anh ?
Tôi… người thơ, rất chân thành
Xin vài giây phút cùng anh tâm tình
Hết đêm dài…đến bình minh
Người ta còn có hành trình ước mơ
Người ta còn đợi thời cơ
Công danh, sự nghiệp bên bờ vinh quang
Còn anh…một tấm thân tàn !
Hiến dâng tổ quốc một phần chân tay
Sống lây lất kiếp đọa đày
Mỗi mùa xuân đến …đắng cay ngập hồn
Lệ lòng từng đợt trào tuôn
Cắn răng nén chặt tủi hờn xác thân !
Quý trọng anh… đến vô ngần
Xin cùng chia xẻ mùa xuân với người
Xin dâng anh, đóa hồng tươi
Tình yêu tôi đó…hãy cười hân hoan
Xá chi cuộc sống hồng trần
Anh cao cả…  gấp… bội phần thế nhân
Anh cho tôi vạn mùa xuân
Mùa xuân trong mắt …mùa xuân trong hồn
Tình yêu anh, mãi trường tồn
Dẫu bao nghìn kiếp, vẫn còn… yêu anh

NPNA

ẢO MỘNG ÐÊM NAY


Chiếc lá lià cành lặng lẽ rơi
Ðêm nay trăng sáng một khung trời
Thu phong trở giấc mang hơi lạnh
Thương áo phong trần rách tả tơi

Một cõi đi về ta với ta
Nghìn trùng mây nước mịt mờ xa
Vẳng trong hư ảo vang lời gọi
Âm hưởng vọng về, ôi thiết tha

Ta có còn chi ở cõi này
Khối tình theo gió đã xa bay
Sông hồ ngược sóng, thân phiêu bạt
Ðất khách tha phương tủi phận thay

Chẳng khách tài hoa, chẳng kiếm cung
Chẳng thân tù tội chẳng cùm gông
Phong sương gió chướng chưa từng trải
Chẳng chiến công dày đẹp tổ tông

Liễu yếu quần thoa phận má hồng
Ly hương một kiếp vẫn hoài mong
Thu ba chớ gợn trong màu mắt
Góp một chút gì … rạng núi sông

Ðông phong trở tiết, se se lạnh
Thao thức canh trường dạ ngẩn ngơ
Tiếc nuối xuân xanh, hờn tuổi ngọc
Chỉ còn ảo mộng đến trong mơ …

NPNA